Từ nhỏ đến lớn, Vương Hàng chỉ từng nhìn thấy rồng cuộn hổ gầm trên sách hoặc là trong phim, ở trong hiện thực thì từng gặp hổ trong vườn bách thú, còn loại sinh vật như rồng, chỉ nghe tên, chưa thấy mặt.
Nhưng một chớp mắt khi Kỳ Yến cắm đinh xuống, hắn cảm thấy mảnh đất dưới chân đều đang run rẩy, bên tai còn vang lên một trận tiếng kêu kỳ quái, một dòng khí màu vàng từ dưới đất thoát ra, rất nhanh hóa thành một rồng một hổ giữa không trung, rồng vàng quay đầu lại vòng quanh hổ vàng, hóa thành một luồng sáng vàng bay vào trong đất.
Ngay khi Vương Hàng cho rằng dị tượng ngừng lại, bỗng nhiên gió núi đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh bị thổi đến ào ào rung động, trong núi rừng đột nhiên bay ra rất nhiều chim chóc, vây quanh bốn phía kêu líu ríu không ngừng. Số chim đó đảo quanh huyệt, khiến Vương Hàng đột nhiên nhớ tới một từ ngữ —— bách điểu hướng phượng.
Cũng không biết Kỳ Yến làm như thế nào, chỉ thấy cậu phất phất tay, số chim chóc vây quanh huyệt vị bay một vòng, liền xếp thành hàng dài bay vào trong rừng rậm.
Đám thôn dân đi theo Kỳ Yến cùng lên núi bị dị tượng này dọa ngây người, hơn nửa ngày đều không có ai mở miệng nói chuyện.
Kỳ Yến nhìn cây đinh cắm vào trong đất, quay đầu nói với lão Hà: “May mắn không làm nhục mệnh, Hà tiên sinh dựa theo ngày tôi tính, an bài hạ táng đi.”
Lão Hà còn chưa có hòa hoãn từ trong cảm xúc kích động, mất một lúc lâu ông ta mới run rẩy chắp tay nói, “Đa tạ Kỳ đại sư, đa tạ Kỳ đại sư.”
“Ông nội!”
Kỳ Yến làm ra động tĩnh lớn như vậy, đám người Viên Bằng không có khả năng không nhìn thấy, nhìn động tĩnh Kỳ Yến làm ra khi điểm huyệt, lại nhìn chút thủ đoạn của Lý Tồn Hư, tất nhiên không thể khiến người ta kinh diễm.
Đến lúc này Viên Sùng An đâu còn không biết Lý Tồn Hư thất thủ, chỗ hiện tại bọn họ tìm được chỉ là một cái huyệt giả, huyệt thật ở ngay chỗ Kỳ Yến điểm. Nhìn thấy bên kia vừa rồng vừa hổ còn có phượng, Viên Sùng An liền cảm thấy trong lòng và trên mặt mình như là bị người ta đánh một quyền, vừa buồn vừa khó chịu, còn có loại cảm giác nghẹn khuất nói không nên lời.
Sắc mặt Lý Thiến Thiến cũng không đẹp hơn Viên Sùng An đến chỗ nào, ả cũng không muốn sư phụ thất thủ, ả còn muốn nương theo sư phụ gả vào Viên gia, lại có thể nào tiếp nhận kết quả như thế? Quay đầu nhìn sư phụ, sắc mặt sư phụ quả nhiên cũng hết sức khó coi, ánh mắt nhìn về phía đối diện, âm ngoan đến mức có chút dọa người.
“Lão phu năng lực không tinh, thế mà để một người trẻ tuổi tìm được huyệt thật, ” trong lòng Lý Tồn Hư tuy rằng khó ở, trên mặt lại miễn cưỡng duy trì phong độ, “Phụ sự phó thác của Viên tiên sinh, lão phu cảm thấy xấu hổ sâu sắc.”
Chỗ lão tìm được sao lại là huyệt giả? Xuất hiện loại bại lộ này, Viên Sùng An còn tin tưởng lão ư? Vừa rồi khi điểm huyệt thành công có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu xấu hổ, lão cảm thấy mặt mình giống như bị người ta hung hăng tát một bàn tay, còn là tát ở trước mặt rất nhiều người.
Cậu thanh niên này đến tột cùng là từ chỗ nào nhảy ra, thậm chí có bản lĩnh lợi hại như vậy?
Lão gặp qua rất nhiều thầy phong thủy, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít biết chút bản lĩnh xem âm trạch, nhưng nhiều nhất cũng chỉ điểm được vị trí đại khái, làm sao giống người trẻ tuổi họ Kỳ này, gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Phong thuỷ tốt, thủ pháp điểm huyệt chuẩn, hai cái hợp lại, tất khởi dị tượng. Ngọn núi này đúng là bảo địa phong thủy, chỉ tiếc lão tài nghệ không bằng người, để một thằng nhóc đoạt tiên cơ.
Trong lòng Lý Tồn Hư hận không thể cắn rớt một miếng thịt từ trên người đối phương, lòng bàn tay vừa lật, chuẩn bị động tay chân ngay lúc này.
Lão không chiếm được bảo địa phong thủy, người khác cũng đừng nghĩ an an ổn ổn lấy tới tay, chi bằng hủy đi.
Kỳ Yến đang chờ toàn bộ dòng khí trở về vị trí cũ, bỗng nhiên cảm giác phía sau có sát khí đánh úp lại, sắp chui vào trong chân long huyệt trước mặt cậu.
“Tà môn ma đạo từ đâu tới, ” Kỳ Yến khoát tay chặn lại, một tấm trừ hối phù ném ra, sát khí nhất thời bị bắn trở về, lá bùa cũng theo đó bùng nổ, cháy thành tro tàn.
“Tiền Tiền, xảy ra chuyện gì?” Vương Hàng bước vài bước chặn ở bên cạnh Kỳ Yến, cảnh giác nhìn bốn phía, “Là có người muốn hại cậu phải không?”
“Không ai muốn hại tớ, nhưng mà có người muốn hủy bảo địa phong thủy này, ” Kỳ Yến cười lạnh, “Loại thủ đoạn nham hiểm này, ngược lại đã thấy nhiều.”
Lão Hà lập tức khẩn trương lên, mảnh đất này chính là để chôn gia trưởng nhà ông, nếu phong thuỷ bị phá hư, chẳng phải là bận rộn không công một hồi ư? Chỉ có điều tuy rằng ông ta lo lắng, cũng không dám đi quấy rầy Kỳ Yến, lại càng không dám đi thúc giục cậu. Từ khi xem qua những dị tượng vừa rồi, ông ta liền tràn ngập kính sợ với Kỳ Yến.
Kỳ Yến chưa bao giờ sợ người khác tới tìm cậu gây phiền toái, bởi vì tìm cậu gây phiền toái, cậu liền đương trường đánh trở về. Sư phụ cậu từng nói với cậu, người sinh ở đời cái gì cũng có thể ăn nhiều, chỉ có thiệt thòi là không thể ăn nhiều, ăn nhiều thì sẽ biến thành bánh bao mềm con chó nào cũng có thể đến cắn một cái.
Kỳ Yến không làm bánh bao mềm được, chỉ biết làm tảng đá cứng thôi.
Sau khi ngăn lại sóng sát khí công kích này, Kỳ Yến trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, rất nhanh kháp một chỉ quyết, khóa khí tràng của chân long huyệt lại, sau đó liền hết sức chuyên chú đối phó Lý đại sư hạ độc thủ đối diện.
Trên núi này chỉ có hai nhóm người bọn họ, ngoại trừ phong thuỷ sư họ Lý bên cạnh Viên Sùng An, thì không còn ai khác coi trọng mảnh đất này.
Lý Tồn Hư vừa động thủ, hai đồ đệ của lão cũng động thủ theo, bản lĩnh bọn họ tuy rằng không bằng một nửa Lý Tồn Hư, nhưng nói thế nào cũng là một phần trợ lực, hai bên cách nhau một khoảng, lại bắt đầu thi pháp.
“Anh Bằng, anh dẫn Viên lão tiên sinh thối lui một ít, ” Lý Thiến Thiến quay đầu nói với Viên Bằng, “Kỳ đại sư này thật sự là tiểu nhân vô sỉ, đoạt chân long huyệt không nói, thế mà còn dùng kế khiến chúng ta xung sát, thật sự là rất không để sư đồ chúng ta ở trong mắt.”
Tuy rằng Viên Bằng không hiểu cái gì là xung sát, nhưng mà nghe Lý Thiến Thiến nói, vẫn dẫn bảo tiêu đỡ ông nội lui ra phía sau rất xa, sợ thứ gì không sạch sẽ dính vào trên người bọn họ.
Sư đồ ba người Lý Tồn Hư am hiểu nhất chính là thủ đoạn hại người, cho nên lúc bắt đầu đấu pháp, bọn họ chưa từng nghĩ rằng mình thất bại. Dù là đại sư nhất lưu trong nước đấu pháp với bọn họ, cũng không nhất định có thể thắng, càng miễn bàn một thằng nhóc tuổi còn trẻ.
Hôm nay bọn họ liền cho cậu ta kiến thức, cái gì gọi là khiêm tốn và tôn trọng tiền bối.
Lúc đấu pháp tuy rằng người thường nhìn không thấy cái loại hiệu ứng năm xu giống như trong phim truyền hình, nhưng mà bọn họ lại có thể cảm thấy dòng khí bắt đầu khởi động. Chốc lát lạnh, chốc lát nóng, khi thì gió nổi, khi thì gió ngừng, ngay cả chim hót và côn trùng kêu vang trong núi rừng cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dù bọn họ là thiểu năng, cũng sẽ không cảm thấy đây là hiện tượng tự nhiên.
“Dượng, dượng trốn ra phía sau cháu đi.” Vương Hàng nắm một lá bùa bình an Kỳ Yến đưa cho hắn, rụt cổ ngồi xổm dưới đất, kiểu tóc cũng bị gió thổi chợt trái chợt phải đến loạn