Sầm Bách Hạc ngồi ở trong xe, nhìn thấy Kỳ Yến dẫn theo Đại Hà xách một đống lớn đồ đạc trở về, thay cậu kéo cửa xe ra nói, “Mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Tôi đến nhà các anh làm khách, cũng không thể tay không đi, ” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Như vậy lúc tôi ăn chực nằm chờ, cũng có thể đúng lý hợp tình một chút.”
“Dù em không mua lễ vật, tới nhà tôi cũng có thể đúng lý hợp tình, ” Sầm Bách Hạc lo lắng vết thương của Kỳ Yến vỡ ra, nhìn cánh tay cậu vài lần xác định không có việc gì, mới bất đắc dĩ nói, “Giữa em và tôi, từ lúc nào lại phải chú ý mấy cái đó?”
“Với anh có thể không chú ý, với người nhà anh thì chung quy phải chú ý một chút, ” Kỳ Yến cười nói, “Yên tâm, tôi sẽ không khách khí với anh.”
Biệt thự lớn Sầm gia, nằm trên một con đường nổi danh, phàm là nhà ở trên con đường này, đều là vừa phú vừa quý, thân phận bất phàm. Sầm gia ở trong này đặc biệt hiển hách, rất nhiều người đều lấy việc liền kề Sầm gia làm vinh, cho nên thậm chí có người ở sau lưng trộm gọi con phố này là đường Sầm gia.
Đây không phải là lần đầu tiên Kỳ Yến đến Sầm gia, cho nên nhìn thấy trên con đường này vô số xe sang khiêm tốn chạy qua, cậu một chút cũng không ngoài ý muốn. Cái gọi là người phân theo đàn vật họp theo loài, người bất đồng tầng lớp, ngay cả chỗ ở cũng sẽ không giống.
Cánh cửa khắc hoa của Sầm gia từ từ mở ra, bảo vệ mặc trang phục bảo an hành lễ với chiếc xe Kỳ Yến ngồi, cho đến khi xe chạy vào nội khu biệt thự, bọn họ mới buông tay.
Diện tích Sầm gia rất lớn, không một chỗ nào không chú ý, không một chỗ nào không tinh xảo, có thể thấy là gia đình lịch sử sâu dày, không phải nhà giàu mới nổi có thể bằng được. Đối với người có tiền chân chính mà nói, tiền chỉ là một vài chữ, còn có thể bộc lộ thân phận bọn họ, thì chính là khí chất, tu dưỡng, cách nói năng và việc làm của họ.
Xe từ từ dừng lại, có bảo tiêu tiến lên thay bọn họ mở cửa xe, Sầm Bách Hạc cười cười với Kỳ Yến: “Chúng ta đến rồi.”
Kỳ Yến đi xuống xe, liền nhìn thấy người Sầm gia đứng ở trên bậc thang.
“Kỳ đại sư, ” làm trưởng bối một nhà, Sầm Thu Sinh tự mình đến nghênh đón Kỳ Yến, loại thái độ long trọng này đủ để cho thấy Sầm gia hoan nghênh Kỳ Yến, “Hoan nghênh, hoan nghênh. Đã sớm muốn tâm tình với Kỳ đại sư một phen, lần này rốt cuộc có cơ hội.”
“Sầm lão tiên sinh nói quá lời, là vãn bối quấy rầy.” Trên mặt Kỳ Yến hiện lên một nụ cười, quay đầu nhìn nhìn Sầm Bách Hạc phía sau, lại bị người Sầm gia nhiệt tình nghênh đón vào cửa.
Lúc ăn cơm, người Sầm gia còn mời Kỳ Yến ngồi, cuối cùng Kỳ Yến chối từ hồi lâu, mới thành công ngồi xuống bên cạnh Sầm Bách Hạc.
“Hy vọng Kỳ đại sư đừng bị sự nhiệt tình của nhà chúng tôi dọa đến, ” Sầm Thu Sinh rửa tay xong, một bên lấy khăn lau tay, một bên cười nói, “Đối với cả nhà chúng tôi, cậu chính là quý nhân của chúng tôi, cho nên biết được cậu nguyện ý đến nhà chúng tôi làm khách, cả nhà chúng tôi đều thật cao hứng.”
Đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Yến gặp đủ tất cả mọi người Sầm gia, trên bàn cơm vừa dài vừa rộng, ngoại trừ Sầm lão gia tử và người đồng lứa Sầm Bách Hạc, còn có vài cái đầu cải đỏ, lớn nhất đã hơn mười tuổi, nhỏ nhất còn đeo yếm, đứa nhỏ hai ba tuổi nghiêm trang chững chạc ngồi trên ghế nhi đồng, phá lệ đáng yêu.
“Ngài khách khí , ” Kỳ Yến dùng khăn ấm người hầu đưa tới lau sạch tay, “Ngài xem cháu là một vãn bối bình thường là được.”
“Kỳ đại sư nếu không chê, về sau có thể gọi tôi là bá phụ, ” Sầm Thu Sinh gật gật đầu với quản gia bên cạnh, ý bảo có thể ăn cơm, “Luôn gọi lão tiên sinh, ngược lại có vẻ xa lạ.”
Kỳ Yến nghe vậy biết nghe lời phải gọi: “Sầm bá phụ.”
Một bữa cơm ăn, Kỳ Yến phát hiện người Sầm gia dễ ở chung đến bất ngờ, tình cảm giữa anh trai chị em dâu cũng thực tốt, không có mấy lục đục trong phim truyền hình hào môn, thậm chí còn hòa thuận hơn so với anh chị em trong gia đình bình thường.
Cơm nước xong, người Sầm gia lo lắng quá nhiều người vây quanh Kỳ Yến, sẽ khiến cậu không được tự nhiên, cho nên Sầm nhị tỷ, Sầm tam ca, Sầm tứ ca đều mang theo người nhà về nhà riêng của mình, để lại Sầm Bách Hạc theo Kỳ đại sư làm quen hoàn cảnh một chút.
“Tình cảm giữa anh em các anh thật tốt, ” Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc ngồi trong chòi nghỉ mát ở hoa viên nhỏ, nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa cách đó không xa, “Quả thực chính là một loại thanh lưu trong anh em hào môn.”
“Bởi vì không có gì để tranh, ” Sầm Bách Hạc rót một tách trà cho Kỳ Yến, “Năm người chúng tôi mỗi người đều lựa chọn con đường khác nhau, tính cách cũng không giống nhau, mỗi người đều có được tài phú mấy đời cũng xài không hết, còn tranh đến đấu đi chút ích lợi đó, thì chính là mất nhiều hơn được.”
“Lời như thế anh nói với tôi một chút là được, để cho người khác nghe thấy, khẳng định sẽ nghĩ rằng anh đang khoe giàu đó, ” Kỳ Yến nhẹ nhấp một ngụm nước trà, “Đừng kéo thù hận cho mình.”
“Nếu là người khác tôi cũng sẽ không nói với họ mấy cái này, ” Sầm Bách Hạc cười khẽ ra tiếng, “Phòng của em an bài ở cách vách phòng tôi, có chỗ nào không quen, nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi mời em đến làm khách là để càng dễ chăm sóc em, cũng không phải là cho em đến chịu uất ức.”
“Yên tâm đi, tôi là cái loại người nguyện ý uất ức chính mình sao?” Kỳ Yến thấy con gái thứ hai của Sầm đại ca là Đoàn Đoàn ôm một trái bóng cao su nhỏ chạy tới bên này, vội buông tách trà trong tay xuống, sợ cô bé đụng vào mình, làm nước trà văng lên người cô bé.
“Anh ơi…” Đoàn Đoàn ôm đùi Kỳ Yến, hai mắt thật to chớp chớp, đáng yêu như một bé mèo con, “Anh họ nói anh biết xem bói, có thật không?”
Kỳ Yến ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào cô bé nói: “Đúng vậy.”
“Chính là giống như thần tiên, bấm tay một cái là có thể tính ra hả?” Vẻ mặt Đoàn Đoàn sùng bái, cả người cũng sắp nhào vào trong ngực Kỳ Yến.
“Ừm…” Kỳ Yến ra vẻ thần bí nói, “Đúng vậy.”
Cô bé năm sáu tuổi này, sau khi nghe nói như thế, hai mắt đều sáng lên: “Vậy anh ơi anh có thể giúp em tính không?”
“Đoàn Đoàn, ” Sầm Bách Hạc mở miệng nói, “Không thể không lễ phép như vậy, cháu hẳn nên gọi cậu ấy là chú Kỳ.”
“A, ”