“Viên lão tiên sinh, cái loại chuyện tìm long điểm huyệt này, vãn bối trẻ tuổi kinh nghiệm ít, chỉ sợ sẽ phụ sự coi trọng của Viên lão tiên sinh.” Kỳ Yến nói chính là lời thật, ở phương diện tìm long điểm huyệt dời âm trạch này, cậu là người khổng lồ trên lý luận, trên hành động thực tế lại là chú lùn, cậu căn bản chưa từng một mình xem âm trạch cho người ta.
Điểm long huyệt thì cậu từng làm qua, nhưng đó cũng là trước kia khi còn học cấp hai, trường học cho nghỉ hè nghỉ đông đi theo ông cụ luyện tập, bởi vì số lần luyện tập có hạn, cho nên không tính là có bao nhiêu thuần thục.
Nhưng mà nói thật luôn không ai tin tưởng, ít nhất lời này Viên lão gia tử Viên Sùng An nghe vào, đó là Kỳ Yến đang khiêm tốn. Trước khi đến ông đã sớm nghe ngóng, vị Kỳ đại sư này không ra tay thì thôi, phàm là ra tay, sẽ không có tiền lệ thất bại. Ngay cả con trai út bệnh không trị được của Sầm Thu Sinh, sau khi ở cùng với Kỳ đại sư, thân thể cũng tốt lên một cách khó tin. Tuy rằng Sầm gia tuyên bố với bên ngoài là bởi vì tìm được một lão trung y vô cùng lợi hại, nhưng mà trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, vài chục năm trước không tìm được bác sĩ lợi hại, sau khi tiếp cận vị Kỳ đại sư này, lão trung y lại tìm đến, thân thể Sầm Bách Hạc cũng tốt lên.
Người khác có khả năng sẽ tin tưởng lí do thuyết phục của Sầm gia, nhưng mà ông với Sầm Thu Sinh nhiều năm giao tình, biết Sầm Thu Sinh thích nhất là làm loại chuyện im ỉm phát đại tài này. Cho nên đầu tiên ông liền nghĩ đến Kỳ đại sư gần đây được Sầm gia xem là thượng khách, mà không phải tin tưởng cái lý do gặp được lão trung y kia.
Vốn trước đó ông chỉ cảm thấy vị Kỳ đại sư này có thể là có chút bản lãnh thật, nhưng dù sao người rất trẻ, kiến thức không bằng những tiền bối kia, cho nên ông cũng không quá đặt người này trong lòng. Cho đến khi sự kiện trấn Vương Hương truyền đến tiếng gió, ông cũng không dám nghĩ như vậy nữa.
Quan hệ của Viên gia với cấp cao mặc dù so ra kém Sầm gia, nhưng nhiều ít cũng có một chút đường lối của chính mình, sau khi sự kiện trấn Vương Hương phát sinh, ông hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe một chút tin đồn nội bộ. Hóa ra người chân chính giải quyết phiền toái trấn Vương Hương không phải mấy đại sư đức cao vọng trọng, mà là vị Kỳ đại sư trẻ tuổi còn chưa biết tên này.
Ông vừa mới chuẩn bị nghĩ biện pháp tạo quan hệ với Kỳ đại sư, chợt nghe nói Sầm Thu Sinh mời Kỳ đại sư về nhà, ông càng nghĩ, đành phải mặt dày mày dạn tới Sầm gia bái phỏng vậy.
Hoặc có lẽ là bởi vì tâm tính đã xảy ra biến hóa, cho nên lần này gặp lại Kỳ đại sư, Viên Sùng An cảm thấy so với lần trước ông nhìn thấy ở thọ yến của Sầm Thu Sinh, thì người này càng có khí thế, cũng càng khiến người ta nhìn không thấu: “Viên mỗ biết hiện tại tới quấy rầy Kỳ đại sư tĩnh dưỡng vô cùng thất lễ, chỉ là chuyện âm trạch đối với mấy thế hệ Viên gia tôi vô cùng quan trọng, khẩn cầu Kỳ đại sư suy nghĩ một chút.”
Sầm Thu Sinh ngồi ở một bên sắc mặt không tốt lắm: “Lão Viên, gần đây thân thể Kỳ đại sư không tốt lắm, chỉ sợ không nên đi xa.”
Phần mộ tổ tiên Viên gia cũng không ở đế đô, mà là ở tỉnh giáp đế đô, nếu Kỳ Yến thật sự muốn đi giúp Viên gia nhìn âm trạch, vậy liền phải qua lại bôn ba, phí công phí sức.
“Lão Sầm ông yên tâm, chúng tôi khẳng định sẽ an bài tốt hết thảy, không để Kỳ đại sư chịu một chút mệt nhọc.” Viên Sùng An biết mình chạy đến Sầm gia chặn người không phúc hậu, chỉ là chuyện đến một bước này, ông thà rằng để Sầm lão nhân bất mãn với ông, cũng muốn xin Kỳ đại sư giúp cái chuyện này.
“Ông an bài có tốt nữa, thì việc tìm long điểm huyệt kia sẽ không phải hao tâm tốn sức sao?” Sầm Thu Sinh nói, “Chúng tôi đón Kỳ đại sư đến nhà, chính là để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt. Kết quả vừa qua một ngày, những người khác không tới, ông ngược lại giành trước.”
Vốn dĩ Sầm gia bọn họ là ý tốt, Viên Sùng An lại dính vào như vậy, vào trong mắt Kỳ đại sư, chỉ sợ cũng biến thành Sầm gia bọn họ giúp đỡ Viên gia tính kế cậu, cho nên thùng nước đen này làm thế nào ông cũng đều không nguyện ý gánh. Đừng nói Kỳ đại sư có ân với nhà bọn họ, cho dù là những đại sư khác, bọn họ cũng không muốn gánh nước đen một cách khó hiểu.
Viên Sùng An nghe Sầm Thu Sinh nói như vậy, trong lòng thầm mắng ông ta là cáo già, thật sự là một chút thiệt cũng không nguyện ý ăn. Bình thường lúc làm từ thiện hào phóng như vậy, sao đến lúc này, chuyện cỏn con như vậy, liền phân rõ ràng thế?
Viên Thành ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì thấy không khí có chút cứng, đành phải kiên trì chủ động nói với Kỳ Yến: “Thân thể đàn em thế nào rồi?” Mặt trắng thành như vậy, không biết trước đó thương nặng bao nhiêu.
“Không có vấn đề gì lớn, chậm rãi dưỡng là được, ” Kỳ Yến nhớ rõ mấy bạn học ở hệ nghệ thuật trong trường đều phá lệ có cá tính, mặc quần áo thẩm mỹ lạ thường, chải mái đầu quái quái đã xem như là tương đối uyển chuyển, cậu còn gặp được một bạn thích sắm vai bồn cầu, cảnh kia quả thực đã vượt qua phạm trù người bình thường, loại học sinh hệ nghệ thuật bình thường như Viên sư huynh, thật sự là quá ít thấy.
Chỉ bằng điểm này, Kỳ Yến liền có ấn tượng khắc sâu với Viên Thành: “Trong nhà Viên sư huynh vì cái gì vội vã dời âm trạch như vậy?”
Loại chuyện giống như dời âm trạch này, là phải chuẩn bị thật lâu, không chỉ phải coi ngày sinh tháng đẻ của hậu bối trong nhà, còn phải xem đất, tính ngày tốt giờ lành, phàm là có một chút chỗ không làm đúng, liền có khả năng ảnh hưởng đến vận thế và sức khỏe của hậu nhân. Cho nên người bình thường sẽ không dễ dàng dời âm trạch, chỉ sợ không có dời vượng, ngược lại dời suy.
“Ông nội của tôi đoạn thời gian trước luôn mơ thấy ông cố bà cố nói bọn họ lạnh, còn nói phòng ở của bọn họ bị nước vào, ẩm đến sinh mốc, ” Viên Thành kể chuyện này, vẻ mặt có chút rối rắm, “Sau đó ngay cả ba mẹ tôi cũng mơ thấy, mọi người tưởng trùng hợp, cho nên không nghĩ nhiều.”
“Vậy sau đó thì sao?” Kỳ Yến cảm thấy yết hầu có chút ngứa, nhịn không được ho khan hai tiếng, ngay sau đó trước mặt liền có thêm một tách trà nhân sâm bốc hơi nóng.
“Uống nước lại nói nữa.”
Nhìn Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc, Kỳ Yến ngoan ngoãn bưng tách lên, uống một hớp lớn, hương vị không tốt