Bởi vì có mấy thứ chuyên phối với thổ hào như xe sang bảo tiêu, Kỳ Yến vừa lên sân khấu liền được vô số người chú ý. Còn có tây trang hàng hiệu trên người cậu, đồng hồ hàng hiệu, di động dùng kim cương 24K làm vỏ ngoài, toàn thân cao thấp tràn ngập hai chữ có tiền.
Trong nháy mắt Kỳ Yến ngồi xuống, Dương Hòa Thư cảm giác ánh mắt của toàn bộ khách sạn đều tập trung lại đây, hắn hận không thể giấu mặt mình đi, nhưng mà hắn cũng không thể làm như vậy. Hắn không chỉ không thể che mặt, còn phải chịu đựng ghê tởm đi tâng bốc Kỳ Yến.
“Kỳ Yến, đồng hồ của cậu mua chỗ nào vậy, khẳng định rất đắt đi?”
“Cũng không đắt, giá chỉ mấy chục vạn, so ra kém số lẻ của đồng hồ bạn tôi, ” Kỳ Yến rót cho mình một ly nước trái cây, một hơi uống xong hơn nửa ly, “Tôi nghe nói cậu không làm ở khách sạn trước đó nữa à?”
“Đúng vậy, ” Dương Hòa Thư cười khổ nói, “Đắc tội một khách hàng, cho nên bị cuốn gói.” Loại người yêu khoác lác như Kỳ Yến, lúc này hẳn là khoe khoang bản lĩnh, hứa hẹn tìm việc làm cho hắn đi?
“Cái công việc rách kia cũng không có ý tứ gì, ” Kỳ Yến cúi đầu gọi món ăn, sau khi chọn liên tiếp hơn mười loại đồ ăn, nói với phục vụ viên ở một bên, “Hai bàn đều lấy một phần này.” Hai bàn mà cậu nói, chính là chỉ bàn của cậu với bàn mà hai bảo tiêu ngồi.
Làm người mời khách mà ngay cả thực đơn cũng chưa kịp liếc mắt một cái, thực đơn đã bị phục vụ lấy đi, đáy mắt Dương Hòa Thư lộ ra khinh miệt, người từ địa phương nhỏ ra, dù hiện tại có nhiều tiền hơn nữa, cũng không rửa sạch được mùi vị thô lỗ vô lễ trên người, cũng không biết dựa vào thủ đoạn gì mà có thể leo lên được thuyền lớn Sầm gia.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền có chút không cam lòng, diện mạo Kỳ Yến này quả thật tương đối khiến người ta thích, nhưng mà tính cách lại không có một chỗ khiến người ta thích, vì cái gì mà ngay cả người như vậy, cũng có thể sống phong phong quang quang không tim không phổi, quả thực chính là ông trời không mọc mắt.
“Lấy chút tiền lương rách của cậu, còn chưa đủ tôi uống ly rượu, ” Kỳ Yến moi moi ở trên người, lấy ra một cái ví tiền in nhãn hiệu Hermes cực lớn, từ bên trong lấy ra một ít tiền, nhìn nhìn lại nhét vào một phần, sau đó ra vẻ hào sảng chụp ở trước mặt Dương Hòa Thư, “Số tiền này cậu cầm dùng trước, coi như tôi tạm thời cho cậu mượn.”
“Cám ơn, tôi không cần…” Dương Hòa Thư nhìn mấy tờ tiền này, khóe miệng nhịn không được run rẩy, động tác bày ra lớn như vậy, biểu hiện đến hào phóng như vậy, trên thực tế chỗ này nhiều nhất cũng chỉ có một ngàn, nếu có thể vượt qua một ngàn, hắn sẽ ăn hết số tiền vượt qua đó.
Hai người đẩy đến đẩy đi, cuối cùng Kỳ Yến vẫn cứng rắn nhét tiền vào trong tay Dương Hòa Thư. Dưới cái nhìn của người không biết chuyện ở bên cạnh, thổ hào mặc hàng hiệu này còn rất phúc hậu, có tiền như vậy còn nguyện ý theo bạn bè nghèo túng đến nhà hàng loại kém này ăn cơm, mà còn đưa tiền cho bạn nữa.
Bạn tốt như vậy, bọn họ hy vọng mình cũng có thể có.
Nhưng mà đương sự Dương Hòa Thư lại thiếu chút nữa bị tức nổ, sâu sắc cảm thấy Kỳ Yến này có bệnh, nhét ít tiền như vậy còn làm ra tràng diện lớn như vậy, quả thực chính là phô trương, không làm bộ làm tịch liền chết.
Đồ ăn rất nhanh lên bàn, Kỳ Yến nói với phục vụ: “Lấy rượu mắc nhất chỗ mấy người đến đây.” Nói xong, cậu còn quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Dương Hòa Thư, “Yên tâm, bữa cơm này tôi mời khách.”
Dương Hòa Thư cảm thấy ánh mắt phục vụ đó nhìn mình có chút vi diệu, hắn nắm đũa cười gượng hai tiếng, “Cậu quá khách khí.”
“Đây không tính là gì, mấy ngày hôm trước cùng bạn đi ra ngoài uống rượu, một bình rượu cũng phải tiêu ba bốn mươi vạn, ” Kỳ Yến nâng nâng cằm, “Về sau cậu nhìn nhiều liền thành thói quen thôi.”
“Ha hả.” Dương Hòa Thư cảm thấy chỉ có hai chữ này có thể biểu đạt tâm tình của mình, nhưng mà hắn lại còn phải nghẹn khuất bày khuôn mặt tươi cười.
Nếu không phải trước khi vào Kỳ Yến đã cảnh báo với Triệu Lực và Hoàng Hà, bọn họ có chuẩn bị tâm lý, không thì lúc này nhất định sẽ nhịn không được cười ra tiếng. Kỳ đại sư thật sự là am hiểu sâu sắc việc làm bộ làm tịch, còn là cái loại tức chết người không đền mạng nữa chứ.
Khi toàn bộ đồ ăn đã lên hết, Dương Hòa Thư thở phào một hơi, rốt cuộc Kỳ Yến nguyện ý yên tĩnh trong chốc lát. Nhưng mà ngụm khí này hắn thở phào có hơi sớm, cơm mới vừa ăn một nửa, Kỳ Yến lại mở miệng.
“Hòa Thư, đoạn thời gian trước tôi về trấn Vương Hương, gặp được bác của cậu.”
Dương Hòa Thư nắm chặt đôi đũa trong tay, mỉm cười nói: “Ông ấy khỏe không?”
Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Hai chân ông ấy không tốt lắm, vài năm không gặp, thoạt nhìn già hơn rất nhiều.”
Chính Dương Hòa Thư hiểu rõ, hắn không phải Dương Hòa Thư chân chính, chỉ là muốn mượn dùng thân phận này lôi kéo làm quen Kỳ Yến, nào biết được người một nhà Dương Hòa Thư đến tột cùng như thế nào. Tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít, Dương Hòa Thư không dám tùy tiện mở miệng.
“Ông ấy biết được tôi ở bên ngoài gặp cậu, còn hỏi không ít về chuyện của cậu, ” Kỳ Yến thổi canh gà trong bát, bởi vì có hơi nóng, cậu chỉ có thể uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, “Có phải đã rất lâu cậu không trở về rồi không?”
“Trên người không có mấy đồng tiền, đâu dễ trở về, ” Dương Hòa Thư đột nhiên phát hiện mình có chút nhìn không rõ Kỳ Yến, rõ ràng là người thích khoe khoang, chỉ là khi nhắc tới trưởng bối trong nhà Dương Hòa Thư, trong giọng điệu cậu ta không có một chút cao ngạo hoặc khinh thị, “Cậu… chưa nói với bọn họ rằng hiện tại tôi nghèo túng đi?”
Kỳ Yến cười mà không nói, nhìn Dương Hòa Thư một cái, cúi đầu tiếp tục uống canh gà. Dương Hòa Thư bị cái nhìn này của cậu nhìn chăm chú đến mức trong lòng sợ hãi, khó hiểu mà có một loại cảm giác bị quái thú nhìn thẳng.
Tốc độ Kỳ Yến ăn canh rất chậm, một bát canh uống xong, ước chừng tốn mười phút, trên bàn cực kỳ yên tĩnh, chỉ là phần yên tĩnh này, khiến cảm giác bất an trong lòng Dương Hòa Thư càng ngày càng mãnh liệt. Chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi như vậy, Kỳ Yến hình như là thay đổi thành người khác, trở nên đáng sợ.
Cạch.
Bát rỗng đặt ở trên bàn.
Dương Hòa Thư nhìn Kỳ Yến dùng khăn tay lau miệng, lau tay, mới phát hiện tay đối phương thực xinh đẹp, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, tìm không thấy một chút tỳ vết.
“Mấy ngày hôm trước tôi nghe một câu chuyện ma quỷ rất khủng bố, ” Kỳ Yến thở dài, “Đến bây giờ lòng còn sợ hãi.”
Dương Hòa Thư nghe vậy cười nói: “Trên thế giới căn bản là không có quỷ, đó đều là gạt người.”
“Đúng vậy, người chết làm sao có thể sống lại, ” Kỳ Yến nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, ngựa xe như nước, “Một vị tiên sinh khi còn nhỏ có một người bạn rất tốt, chỉ là bạn tốt của hắn lại sinh bệnh nặng. Khi đó mọi người đều nghèo, trong nhà bạn tốt của hắn không có thừa tiền chữa bệnh cho hắn, bạn tốt của vị tiên sinh đó cuối cùng chỉ có thể đau chết.”
Câu chuyện của Kỳ Yến không có gì đặc sắc, có điều giọng điệu của cậu rất có sức cuốn hút, điều này làm cho Dương Hòa Thư nhịn không được buông đũa xuống, cẩn thận nghe câu chuyện này.
“Vị tiên sinh này không cam lòng, tìm được một đạo trưởng rất lợi hại, muốn cứu sống bạn của hắn. Chỉ là vị đạo trưởng này lại nói cho hắn biết, bạn tốt hắn sinh ra tuổi thọ đã không dài, đã định trước không thể sống đến thành niên. Đạo trưởng nói, nếu người bạn tốt có thể phát hiện bệnh sớm một chút, có lẽ có thể thay đổi vận mệnh chết yểu, chỉ tiếc hắn bỏ lỡ cơ hội sống quý giá.”
“Không ai có thể chết mà sống lại, chuyện như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.”
Dương Hòa Thư trầm mặc một khắc: “Câu chuyện này khủng bố ở chỗ nào?”
“Khủng bố ở chỗ, mười năm sau khi vị tiên sinh này rốt cuộc hiểu rõ cái gì là vận mệnh, có một người tự xưng là người bạn tốt đó xuất hiện ở trước mặt hắn.” Kỳ Yến mặt không đổi sắc nhìn Dương Hòa Thư, “Cậu nói cái này có đáng sợ hay không?”
Nụ cười trên mặt Dương Hòa Thư cứng đờ, một lúc lâu mới từ trong kẽ răng phát ra một chút âm thanh: “Cậu đều biết à? Cậu vẫn luôn trêu đùa tôi?”
“Nhân sinh nhàm chán, chung quy phải tìm chút việc vui, ” Kỳ Yến cười như không cười nói, “Cảm ơn cậu giúp tôi tìm được một ít việc vui.”
Sắc mặt Dương Hòa Thư đổi tới đổi lui, nghĩ đến mấy ngày này mình bị Kỳ Yến xem như con khỉ đùa giỡn, ngọn lửa vô danh trong lòng hắn liền bùng lên, “Kỳ Yến!”
“Cậu mượn dùng danh nghĩa người quá cố tiếp cận tôi, nên làm tốt chuẩn bị bị vạch trần, ” ý cười trào phúng trên mặt Kỳ Yến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Huống chi cậu lấy thân phận người tạ thế để tiếp cận người có quan hệ nhân quả với hắn, sẽ không sợ bị ảnh hưởng vận thế sao?”
“Mày có ý tứ gì?”
“Cổ ngữ có nói, người chết là lớn. Bốn chữ này không chỉ nói tôn trọng người chết, cũng là để người còn sống biết sống chết khác nhau, phải trân trọng chính mình, ” Kỳ Yến bình tĩnh nhìn Dương Hòa Thư, “Từ tướng mạo cậu mà xem, cậu không phải lần đầu tiên giả mạo người khác tiếp cận người nào đó, không thì cũng sẽ không lây dính xúi quẩy.”
“Mày đang nói hươu nói vượn cái gì hả?” Dương Hòa Thư đột nhiên nhớ tới thân chủ từng đề cập với hắn, Kỳ Yến này còn là một thầy phong thủy. Nghĩ vậy, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm khó coi, “Cái gì tử khí, cái gì vận thế, triều Đại Kim cũng đã diệt vong mấy trăm năm rồi, mày đừng lấy loại tư tưởng phong kiến này để dọa người.”
Kỳ Yến không để ý hắn tức đến khó thở, một tay chống má lười biếng hỏi: “Nói đi, ai phái cậu tới?”
“Mày nói cái gì, tao nghe không hiểu.” Dương Hòa Thư thấy chuyện đã bại lộ, muốn từ trên ghế đứng lên rời khỏi nơi này. Nhưng mà chuyện đáng sợ đã xảy ra, hắn phát hiện hai chân mình như là đổ chì, một chút sức lực cũng không có.
Chẳng lẽ Kỳ Yến bỏ thuốc trong đồ ăn của hắn?
Không, không đúng, tất cả đồ ăn đó đều là sau khi Kỳ Yến động đũa, hắn mới bắt đầu ăn, hơn nữa hắn nhìn chằm chằm vào Kỳ Yến, đối phương căn bản không có cơ hội xuống tay.
“Hòa Thư, cậu quá khách khí, ” Kỳ Yến đi đến trước mặt Dương Hòa Thư, vỗ vỗ vai hắn, “Đi, đi thử xe tôi mới mua.”
Hoàng Hà và Triệu Lực một trái một sau nâng Dương Hòa Thư, giống như bạn tốt kề vai sát cánh đi ra ngoài. Dương Hòa Thư hoảng sợ muốn cầu cứu thực khách bốn phía, chỉ là dưới cái nhìn của những thực khách khác, thằng nhóc vẻ mặt cười ngây ngô này chính là có vận may lớn bằng trời, ôm được loại đùi vàng này.
Dương Hòa Thư chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như hiện tại, rõ ràng hắn muốn kêu cứu mạng, chỉ là yết hầu lại một chút âm thanh cũng không phát ra được. Hắn biết, chỉ cần rời khỏi khách sạn này, hắn liền bỏ lỡ cơ hội cầu cứu tốt nhất.
“Tiên sinh, tổng cộng một ngàn sáu trăm tám mươi nguyên, cám ơn ngài hân hạnh chiếu cố.”
Kỳ Yến quẹt thẻ, còn thuận tay cười tủm tỉm cho nhân viên thu ngân đó một khoản tiền boa.
“Cám ơn, hoan nghênh ngài lần sau tiếp tục quang lâm tiệm chúng tôi.” Thu ngân cười vẻ mặt vui sướng, thuận tiện cũng cười với ba người phía sau Kỳ Yến.
Một phục vụ giúp bọn họ kéo cửa ra, một khắc Dương Hòa Thư bị mang ra khỏi khách sạn, trong đầu hiện lên vô số kiểu chết của mình, hơn nữa sau khi hắn chết, khẳng định không có bất luận một ai phát hiện. Càng nghĩ càng sợ hãi, Dương Hòa Thư đã hối hận mình tiếp nhận vụ lần này.
“Rầm!” Cửa xe đóng lại, Dương Hòa Thư tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Xong rồi, hắn xong rồi, trong đầu Dương Hòa Thư chỉ có chữ này đang tuần hoàn.
“Trong xe yên tĩnh, hiện tại cậu có thể nói chuyện phiếm thật tốt với tôi, ” Kỳ Yến một tay nắm cằm, nghiêng đầu nhìn Dương Hòa Thư sắc mặt trắng bệch, “Tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với động cơ của mấy người đó.”
“Mày…” Dương Hòa Thư phát hiện mình lại có năng lực phát ra âm thanh, hoảng sợ trên mặt không giảm ngược lại còn tăng, “Đến tột cùng mày là người như thế nào?”
Rõ ràng lúc ấy hắn nhận đơn hàng, trên tư liệu viết rõ Kỳ Yến là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó lại được một đạo sĩ thu dưỡng trong đạo quan, lúc tiểu học bạn học có quan hệ tốt nhất với cậu ta chính là Dương Hòa Thư. Để tránh lộ tẩy, hắn còn cố ý tra về Dương Hòa Thư, xác nhận người này đang làm công ở nơi nào đó, mấy năm nay tuyệt đối không có liên hệ với Kỳ Yến, mới lấy thân phận Dương Hòa Thư tiếp cận Kỳ Yến.
Chỉ là vì sao Kỳ Yến lại nói Dương Hòa Thư đã chết, nếu Dương Hòa Thư đã chết, như vậy Dương Hòa Thư hắn tra được lại là chuyện gì xảy