“Ôi, tay đau quá, ” Kỳ Yến nhẹ nhàng ôm cánh tay khàn giọng gọi đau, “Sao đột nhiên lại đau như vậy?”
Bác sĩ lạnh mặt, giả thiệt là giống, chỉ có điều hiệu quả thuốc tê còn chưa có qua đâu? Lấy diễn xuất này, ai sẽ mắc mưu?
“Em đừng động đậy!” Sầm Bách Hạc thấy cậu muốn đi nâng cái tay bị thương, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Ngoan ngoãn ngồi đừng động đậy, muốn làm cái gì nói cho tôi biết, tôi giúp em làm.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn Sầm Bách Hạc, người này nhìn bộ dạng rất khôn khéo, sao lại dễ lừa như vậy? Ông ho khan hai tiếng, “Kỳ tiên sinh, chờ sau khi phóng viên đi về rồi, cậu có thể cùng vị tiên sinh này rời đi.” Xe cứu thương là phải thu phí, tuy rằng nhìn hai người này không thiếu tiền, nhưng mà không cần lãng phí như vậy.
“Mấy phóng viên đó cũng thật có nghị lực, ” Kỳ Yến nhìn cửa xe cứu thương đóng chặt, bất đắc dĩ nói, “Bên chị Trương xử lý thế nào rồi?”
“Sau khi em đi rồi quản gia liền báo cảnh sát, ” Sầm Bách Hạc thấy biểu tình Kỳ Yến không có nhiều biến hóa lớn, mới tiếp tục nói, “Hiện tại cảnh sát đã chạy tới biệt thự.” Trước đó hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Tiền Tiền lại đột nhiên quyết định đưa Đoàn Đoàn đến trường, hóa ra là vì không cho chị Trương tới gần đứa nhỏ.
Người Sầm gia đều rất xem trọng con cháu, nếu chị Trương thật sự ở trên đường đưa Đoàn Đoàn đến nhà trẻ mà mang đứa nhỏ đi, vậy đối với Sầm gia bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn. May mắn Tiền Tiền sớm phát hiện, mới có thể tránh cho Đoàn Đoàn thương tổn. Chỉ có điều nghĩ đến hết thảy những chuyện này, là Tiền Tiền bị thương mới đổi được, trong lòng Sầm Bách Hạc lại có chút nặng trịch, luôn cảm thấy mình tốt với Tiền Tiền như thế nào, cũng không đủ, như thế nào cũng không đủ.
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, ” Tiền Tiền đồng tình chị Trương, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cậu có thể khoan dung chị Trương thương tổn Đoàn Đoàn. Khi dì ấy khổ sở, Đoàn Đoàn sẽ đem búp bê Barbie mình thích nhất cho dì ấy, sẽ thầm muốn an ủi dì ấy, một cô bé đáng yêu như thế, tại sao chị Trương có thể nhẫn tâm làm ra loại chuyện này?
Nếu cậu không phải đại sư huyền thuật, không biết nhìn số mệnh người ta, không biết nhìn tướng mạo người ta, lại sẽ có kết quả thế nào?
Ước chừng qua hơn hai mươi phút, cửa xe cứu thương kéo ra từ bên ngoài, Hướng Cường đứng ở bên ngoài, “Kỳ tiên sinh, ngài ổn không?”
“Hướng Cường, sao anh lại ở đây?” Kỳ Yến từ trong xe vươn đầu ra, rất nhanh nghe được một trận tiếng chụp tách tách, cậu lại rụt đầu trở về, “Phóng viên bên ngoài còn chưa đi à?”
Hướng Cường nhìn ra bốn phía, những phóng viên đó bị một đám bảo tiêu tây trang đen ngăn ở bên ngoài, bọn họ muốn tiếp cận xe cứu thương nhưng không qua nổi sức lực nhóm bảo tiêu đồ đen, hơn nữa bọn họ nhìn trận thế không đúng, phần lớn đều thực thức thời thành thật lại.
“Đã không còn vấn đề gì, vấn đề tiếp đó tổ chúng tôi sẽ giúp đỡ giải quyết, xin ngài yên tâm.”
Đây cũng là một chức trách của tiểu tổ đặc biệt bọn họ.
Những bảo tiêu đồ đen đó rõ ràng không phải cảnh sát hoặc là người của trường học, hơn nữa nhìn bộ dạng những người này gắt gao canh xe cứu thương, phóng viên không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ là bảo tiêu mà vị anh hùng đó gọi tới. Càng nghĩ bọn họ càng cảm thấy có khả năng, nghe nói cái người tay không vật lộn với kẻ xấu cũng là gia trưởng của học sinh, có thể cho con đến nhà trẻ này, thì sao lại là người thường?
Có phóng viên đầu óc linh hoạt, đã bắt đầu lên bản thảo ở hiện trường, tranh thủ giành điểm nóng nhất.
Thấy việc nghĩa hăng hái làm có hiếm lạ không? Không tính là hiếm lạ.
Chỉ là nếu như người này tay không vật lộn với hung đồ mang dao, còn chế phục hung đồ này? Nếu người này còn là tinh anh xã hội, nhân sĩ thành công thì sao?
Có tiền, bộ dạng đẹp, có tình yêu, văn có thể đề bút kiếm tiền, võ có thể ra quyền đánh kẻ bắt cóc, cái này nếu như viết tiểu thuyết, rõ ràng chính là một bộ sảng văn cực hot, đặt ở trong tin tức, vậy khẳng định cũng có thể hấp dẫn không ít độ đề tài.
Càng quan trọng hơn là, loại tin tức này vừa không đắc tội với người ta, còn có thể giành được thiện cảm của người có tiền, cớ sao mà không làm. Ngu xuẩn mới luôn kéo lấy cái đề tài gọi là bất công xã hội, huống chi việc hôm nay, rõ ràng có quan hệ không lớn với bất công xã hội.
Phóng viên cũng có dăm ba loại, phóng viên ngoài lề lấy mấy chuyện vô căn cứ làm đề tài, có chút bản lĩnh thì bóc trần chân tướng sự thật làm đề tài, phóng viên lợi hại nhất thì vừa có thể bắt được điểm nóng, lại vừa chú ý sự thật. Nghề nghiệp nào cũng là tốt xấu lẫn lộn, phóng viên cũng vậy.
“Những hộ vệ kia là anh an bài à?” Kỳ Yến kéo rèm cửa sổ xe ra, nhìn thấy phóng viên đều bị ngăn ở bên ngoài, đỡ tay bị thương của mình nói, “Hôm nay xảy ra chuyện này, nhà trẻ có khả năng cũng không thể theo lẽ thường mà lên lớp.”
Sầm Bách Hạc không có phủ nhận, hắn nhảy xuống xe vươn tay với Kỳ Yến, “Cẩn thận, tôi đỡ em xuống.”
Kỳ Yến nương theo lực tay Sầm Bách Hạc, chậm rãi nhảy xuống xe, nhất thời tiếng chụp ảnh nổi lên bốn phía, có điều sau khi một bộ phận lão phóng viên nhìn thấy người bên cạnh Kỳ Yến là ai, liền yên lặng buông máy quay xuống, quyết định sau khi thả tin tức hôm nay ra, ảnh chụp người đều xử lý mờ.
Hôm nay là ngày gì, sao ngay cả Sầm ngũ gia cũng xuất hiện?
Còn có phóng viên tin tức càng linh thông, đã lặng lẽ mang thiết bị chụp ảnh rời khỏi nhà trẻ. Có một tin tức xã hội nóng bỏng là rất quan trọng, nhưng mà tin tức nên đăng không nên đăng, vậy thì liền không có quan hệ với việc có quan trọng hay không, mà lại có quan hệ với việc bọn họ còn có thể tiếp tục làm cái nghề này không.
“Chúng ta trực tiếp trở về sao?” Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc muốn dẫn cậu đi ra ngoài trường, nhất thời dừng bước, “Mới vừa rồi tôi còn nói với Đoàn Đoàn, buổi chiều cùng anh đi đón con bé.”
Sầm Bách Hạc nhướn mày: “Từ bao giờ em lại tính cả tôi trong đó vậy?”
“Tôi đây không phải là muốn cho anh làm tốt quan hệ với con cháu à, ” Kỳ Yến vội ho một tiếng, “Cái này không quan trọng, quan trọng là người lớn hứa hẹn với con nít thì phải tuân thủ.”
Sầm Bách Hạc thản nhiên nói: “Em nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là không muốn lên xe với tôi một mình đi.”
“Sao lại vậy được, ha ha ha, ” Kỳ Yến càng cười càng chột dạ, ôi ta ơi, vì sao lại sợ đối mặt với Bách Hạc mặt