Dì Trương đứng ở trong phòng chân tay luống cuống, dì cảm giác được ánh mắt chủ nhà nhìn dì không hề có nhiệt độ, ngay cả Kỳ đại sư trước đây cười tủm tỉm với dì, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì.
Sầm Thu Sinh đứng lên, nhìn chị Trương đeo còng tay, không nói một lời đi ra ngoài. Để lại vợ chồng Sầm tam ca và Kỳ Yến Sầm Bách Hạc ở trong phòng, cảnh sát đứng ở cửa nhìn người Sầm gia sắc mặt không tốt, nhịn không được có chút đồng tình bọn họ. Đêm qua, người Sầm gia mới vừa cố ý gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ giúp đỡ lưu ý một người mất tích tên Tôn Long, kết quả hôm nay liền phát hiện mẹ Tôn Long lại tính toán bắt cóc đứa nhỏ nhà bọn họ.
Loại chuyện này ai gặp được cũng sẽ ghê tởm, Sầm gia không nương theo quyền thế gây sức ép cho chị Trương, đã là bọn họ phúc hậu.
“Tôi, tôi không có cách nào, ” môi dì Trương không ngừng run run, “Con của tôi ở trên tay bọn họ, nếu tôi không đồng ý, bọn họ sẽ giết nó.”
“Vậy chị có nghĩ tới hay không, Đoàn Đoàn rơi vào tay những người này sẽ có kết cục gì?”
“Mấy người có tiền như vậy, có năng lực quen biết nhiều đại nhân vật như vậy, nhất định có thể cứu Đoàn Đoàn trở về, chỉ là tiểu Long không giống, nếu tôi không quản nó, nó liền mất mạng.” Dì Trương khóc lóc kể lể nói, “Tôi cũng là không có biện pháp, xin lỗi…”
“Chị đừng nói xin lỗi, hai chữ kia nhẹ như lông hồng, Sầm gia chúng tôi nhận không nổi, ” Sầm tam ca lạnh mặt nói, “Hiện tại chị bắt cóc chưa toại, pháp luật nên phán như thế nào liền phán như thế đó, Sầm gia chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà sẽ không cầu tình cho chị.”
“Tam thiếu, ” dì Trương quỳ gối trước mặt bọn họ, “Van cầu mọi người buông tha tôi đi, tiểu Long không có tôi phải làm như thế nào?”
“Chị liên lụy chính là án hình sự, có quan hệ gì với việc chúng tôi buông tha chị hay không?” Biểu tình của Sầm tam ca lạnh hơn, “Sau khi chị nhận được tin bọn bắt cóc uy hiếp, việc nên làm là báo cảnh sát, mà không phải lấy đứa nhỏ Sầm gia chúng tôi đi đổi con của chị.”
“Chỉ là con tôi mất tích lâu như vậy, cảnh sát cũng không tìm được nó, báo cảnh sát có ích lợi gì?!” Cảm xúc dì Trương kích động nói, “Nếu tôi không đưa Đoàn Đoàn cho bọn họ, bọn họ liền giết con tin, tôi gánh không nổi! Tôi biết tôi có lỗi với mọi người, chỉ là tôi không có lựa chọn khác.”
“Chị đã không có lựa chọn khác, chúng tôi đây cũng không có lựa chọn khác, ” Kỳ Yến vẫn luôn không mở miệng không thể nhịn được nói, “Chị thân là một người mẹ, lại muốn đi thương tổn một cặp mẹ con khác, nói nhiều lý do như vậy, đơn giản là hai chữ ích kỷ. Nỗi khổ của chị, nỗi đau của chị, chúng tôi không có hứng thú, chị không cần nói nữa.”
“Kỳ tiên sinh, ” dì Trương thấy ngay cả Kỳ Yến đã giúp dì đều nói như vậy, nhất thời mặt như tro tàn, lẩm bẩm nói, “Vì sao mấy người đều không nguyện ý giúp tôi, vì sao?”
Kỳ Yến từ trên người dì thấy được rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất không phải áy náy, mà là hận và không cam lòng. Cậu mặt không đổi sắc dời đi tầm mắt mình, có chút may mắn đêm qua mình không có nói cho dì biết sự thật Tôn Long đã chết. Bởi vì dì ấy sẽ không chỉ không tin tưởng, còn sẽ hận cậu nói hưu nói vượn, đến sáng hôm nay, vẫn sẽ lựa chọn mang Đoàn Đoàn đi.
Lòng người thật là kỳ quái, rõ ràng bình thường chị Trương ôn nhu lại hòa ái, chỉ là khi đề cập đến bản thân mình, lại trở nên vô hạn ích kỷ, vì chính mình mà có thể không nhìn pháp luật, không nhìn tất cả.
“Chúng ta không có gì để nói với chị ta nữa, ” Sầm Bách Hạc thấy biểu tình Kỳ Yến không đúng lắm, nói với hai vị cảnh sát canh giữ ở trong phòng, “Mang chị ta đi đi.”
“Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một thi thể trong một căn lầu cũ hoang phế, thời gian tử vong từ mười đến mười lăm ngày trước, ” một cảnh sát đẩy cửa tiến vào, hắn đồng tình nhìn dì Trương, “Trải qua đối chiếu DNA trên người chết, chúng tôi đã xác định người chết là Tôn Long đoạn thời gian trước báo mất tích.”
“Cậu nói cái gì?!” Dì Trương giống như phát điên bắt lấy quần áo cảnh sát này, “Cậu nói cái gì?”
Ai cũng thật không ngờ một người phụ nữ đeo còng tay thậm chí có lực tay lớn như vậy, bộ dáng khóe mắt nứt ra cực kỳ giống ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, “Tiểu Long nhà chúng tôi sao lại chết, có phải mấy người cố ý gạt tôi không? Rõ ràng đêm qua những người đó còn liên lạc tôi, nói chỉ cần mang một người Sầm gia cho bọn họ, có thể thả tiểu Long nhà chúng tôi.”
“Không có khả năng! Mấy người đều đang gạt tôi!”
Hai mắt dì đỏ rực quay đầu, oán hận trừng người Sầm gia, “Có phải mấy người kêu mấy cảnh sát này gạt tôi không?!”
Người Sầm gia không trả lời dì.
Dì Trương buông cảnh sát bị dì bắt lấy ra, lảo đảo vài bước, bi thương quá độ, thế mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi ra. Dì chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, cả người đều giống như đạp trên bông, một chút cũng không chân thật. Dì gắt gao trừng Kỳ Yến, một lúc lâu mới âm thanh khàn khàn nói, “Có phải cậu đã sớm biết không?”
Cho nên đêm qua vẻ mặt cậu ta mới khó coi như vậy, mới có thể nói với dì là không tìm được.
“Cậu đã biết, vì sao không sớm nói cho tôi biết?!” Sau khi dì rống ra những lời này, nước mắt nhất thời tràn mi mà ra, “Vì sao cậu phải gạt tôi?”
“Tôi nói chị sẽ tin sao?” Kỳ Yến hỏi lại, “Tôi nói chị sẽ không có ý đồ bắt cóc Đoàn Đoàn sao?”
Dì Trương không trả lời vấn đề của Kỳ Yến, dì dùng tay che mặt gào khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Kỳ Yến từ trên ghế đứng lên, nhìn cũng không nhìn dì Trương thêm một cái, từ bên người dì Trương đi qua, ra khỏi phòng. Sầm Bách Hạc thấy thế đi theo, tuy rằng biểu tình Tiền Tiền như thường, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, tâm tình Tiền Tiền hẳn là không tốt lắm.
“Tiền Tiền.”
Kỳ Yến quay đầu lại nhìn Sầm Bách Hạc đuổi theo, chậm bước chân lại: “Anh theo tới làm gì?”
“Ở bên trong làm gì?” Sầm Bách Hạc đi đến bên cạnh cậu, “Hôm nay nếu đại ca đại tẩu ở đây, chị Trương nói vậy, khẳng định sẽ chọc đại ca đại tẩu tức đến nhảy dựng lên.”
Kỳ Yến miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi: “Đúng vậy, tôi nghe thấy mấy lời này, cũng cảm thấy tức giận không thôi, càng miễn bàn cha mẹ Đoàn Đoàn.”
“Em không vui hả?” Sầm