Một phó giáo sư, quan hệ với nữ sinh mình dạy không rõ ràng, vợ ở trong nhà bị trọng thương một cách ly kỳ, mặc cho ai cũng sẽ hoài nghi việc này có quan hệ với phó giáo sư đó, thậm chí có rất nhiều người cho rằng, phó giáo sư đó muốn độc chiếm gia sản, mới cố ý làm ra hiện trường như vợ tự sát.
Miệng lưỡi là thanh kiếm vô hình, khi loại lời đồn đãi này càng truyền càng rộng, đã có rất nhiều người nhận định Trần Gia Dương tâm thuật bất chính, ngay cả ánh mắt học sinh trong trường học nhìn hắn, cũng trở nên kỳ quái. Trên lớp của hắn, không khí càng ngày càng kỳ quái, thậm chí có một cái nữ sinh ở trước mặt toàn bộ lớp học hỏi hắn, cái gì gọi là hôn nhân.
Mấy ngày nay Trần Gia Dương sống vô cùng không tốt, để tránh cho những người khác nói xấu, mỗi ngày hắn đều phải đến bệnh viện một chuyến, chỉ là thái độ của người Lâm gia đối với hắn vô cùng ác liệt, thế cho nên càng nhiều người hoài nghi hắn. Hiện giờ hắn tiến cũng không được, lùi cũng không xong, quả thực có lý mà nói không rõ.
Hắn thừa nhận hắn làm chuyện có lỗi với gia đình, nhưng mà Lâm Hà bị thương thật sự không có liên quan tới hắn, hắn cũng không biết vì sao trước khi Lâm Hà hôn mê, trong tay còn nắm cài áo của hắn, hơn nữa cái cài áo này còn vừa vặn là cái phối hợp với tây trang của hắn vào cùng ngày. Ngày đó sau khi hắn và Lâm Hà cãi nhau, căn bản không chú ý tới cài áo có rơi hay không.
May mắn lúc cảnh sát hiện trường tra xét, không có tìm được chứng cứ hắn hành hung, video theo dõi của tiểu khu cũng chứng minh sau khi hắn ra khỏi tiểu khu liền không hề trở về, không thì việc này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Việc này cảnh sát biết không có quan hệ với hắn, nhưng mà người bình thường không biết, phóng viên e sợ thiên hạ không loạn còn luôn cầm cái cài áo kia làm đề tài, giống như là đang ám chỉ với những người khác, hắn là một tội phạm chỉ số thông minh cao, cho nên cảnh sát mới không bắt được nhược điểm của hắn, để hắn lách kẽ hở pháp luật bỏ trốn mất dạng.
Nhưng đây không phải là lúc hắn xui xẻo nhất, sau khi chuyện tuôn ra không lâu, nữ sinh vốn luôn miệng nói sùng bái hắn ái mộ hắn đột nhiên đứng ra, nói với phóng viên, cô vốn không muốn ở bên hắn, nhưng hắn lấy hạng mục nghiên cứu khoa học và thành tích học tập uy hiếp cô, còn nói nếu cô không đồng ý hai người ở bên nhau, danh ngạch bảo vệ nghiên cứu của trường học khẳng định sẽ không cho cô, cô vừa cảm thấy sợ hãi, lại nổi lòng tham lam, liền đồng ý.
Trên mặt nữ sinh bị làm mờ, ở trước màn ảnh rưng rưng đau khổ, không ngừng nói xin lỗi, thậm chí quỳ xuống, ở trước mặt người xem cả nước xin lỗi vợ Trần Gia Dương, bày đủ tư thái yếu thế. Có biến chuyển này, những người vốn dĩ một bên mắng Trần Gia Dương một bên mắng kẻ thứ ba, đem toàn bộ mũi nhọn chỉ về phía Trần Gia Dương.
Uổng là thầy giáo người ta, vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, cầm thú không bằng, tất cả lời khó nghe nhất che trời lấp đất ném lên trên mặt Trần Gia Dương.
Đối với cách nói này, Trần Gia Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây cũng không phải viết tiểu thuyết trinh thám hư cấu, làm sao có thể có nhiều bí mật giết người, với tội phạm chỉ số thông minh cao đến như vậy. Còn có nữ sinh kia, rõ ràng là cô ta chủ động tới gần hắn, hiện tại ngược lại biến thành hắn cố ý uy hiếp, loại cảm giác hết đường chối cãi này, khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được đau khổ và phẫn nộ khi bị người ta oan uổng, nhưng mặc kệ hắn nói cái gì, người khác đều sẽ không tin tưởng hắn, chỉ biết mắng hắn lợi hại hơn, ngay cả trường học cũng không chịu được phiền phức, cuối cùng chỉ có thể kêu hắn tạm thời về nhà nghỉ ngơi.
Tuy rằng Trần Gia Dương không cam lòng, nhưng cũng biết chuyện huyên náo lớn như vậy, trường học đã không có khả năng để hắn tiếp tục dạy nữa.
Lúc trở về, hắn cảm thấy tiểu khu có mấy ông cụ bà cụ đang chỉ trỏ hắn, hắn cũng ngại ngùng nhìn bọn họ, chỉ vội vàng đi vào bên trong.
“Thầy Trần, ” một bà cụ mặc sườn xám dài tay, bả vai khoác áo choàng gọi hắn lại. Hắn quay đầu nhìn lại, nhận ra đây là bà Hách, một thành viên của hội nghiệp ủy tiểu khu, xấu hổ mỉm cười với bà, ”Bác Hách.”
“Ta nghe bác sĩ nói, cô Lâm khôi phục rất tốt, cậu có thời gian đến bệnh viện nhìn xem đi.”
Trần Gia Dương thấy vẻ mặt bà Hách như thường, suy đoán có khả năng bà còn chưa biết những lời đồn đãi bên ngoài, liền không tiếng động gật gật đầu với bà. Trở về nhà, hắn mở cửa phòng ra, chỉ cảm thấy trong căn phòng này lạnh đến khiếp người, không hề có không khí náo nhiệt. Hiện giờ hắn không có công việc, không có gia đình, ngay cả thanh danh cũng không có, lại hồi tưởng cuộc sống đã qua, trong lòng sinh ra vô hạn hối hận.
Mấy ngày này hắn vẫn luôn không về nhà, vết máu ở phòng khách tuy rằng đã xử lý sạch sẽ, nhưng không biết có phải là tác dụng tâm lý của hắn hay không, hắn vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Lúc Lâm Hà bị đưa đến bệnh viện, hắn không có ở đây, nhưng mà lại nhìn thấy ảnh chụp hiện trường ở chỗ cảnh sát.
Hắn bỏ lỡ thứ tốt đẹp nhất cuộc đời này, nhưng đời này chỉ sợ không có cơ hội quay đầu lại.
Trong bệnh viện, Kỳ Yến nhìn Lâm Thạc vội vàng gọi cậu lại đây, “Cậu nói cậu muốn tớ làm gì?”
“Gọi hồn đó, ” Lâm Thạc nhìn chị gái trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, “Bác sĩ đều nói, tình huống thân thể của chị tớ đã khôi phục rất nhiều, theo lý thuyết sớm nên tỉnh, chỉ là bây giờ chị ấy vẫn còn nằm. Không phải cậu là cái gì đó à, khẳng định có biện pháp.”
“Lão nhị, tớ nói tốt xấu cậu vẫn là một nghiên cứu sinh, tư tưởng phong kiến mê tín này là không được, ” Kỳ Yến đi đến bên giường, nhìn chằm chằm Lâm Hà hô hấp bình tĩnh vài giây, quay đầu nói với Lâm Thạc, “Thân thể chị cậu không có vấn đề lớn, lúc nên tỉnh lại thì khẳng định sẽ tỉnh, tớ chỉ là một thầy phong thủy, cũng không phải thần tiên, đừng náo loạn.”
“Thật sự không có biện pháp ư? Lỡ như hữu dụng thì sao?” Lâm Thạc chưa từ bỏ ý định nhìn Kỳ Yến vài lần, sau khi xác định Kỳ Yến thật sự không có biện pháp, mới suy sụp hạ bả vai nói, “Nhưng chị ấy đã hôn mê hơn nửa tháng, cứ luôn nằm như vậy, thân thể cũng sẽ chịu không nổi.”
“Yên tâm đi, chị cậu nhất định sẽ không có việc gì, ” Kỳ Yến vỗ vỗ vai hắn, giống như vô ý nói, “Trần Gia Dương bên kia thế nào?”
“Có thể thế nào, ” Lâm Thạc cười lạnh một tiếng, “Chuyện ầm ĩ lớn như vậy, thanh danh của hắn xem như thối, ở trong trường