“Cảm ơn.” Lộ Bạch níu tay Samuel, xuống khỏi chiếc giường phẫu thuật có kích thước không mấy thân thiện với người trái đất, nhớ ra mình còn phải đi gặp Dave, cậu nói: “Sếp Samuel, ngài còn việc gì cần dặn dò không?”
Samuel khó hiểu nhìn cậu, hỏi: “Cậu có việc gấp?”
Lộ Bạch lắc đầu, không phải việc gấp gì mà: “Trưởng trạm còn muốn thảo luận công việc với tôi.” Chắc là vậy nhỉ!
Không phải là vừa gặp ngày hôm qua à? Vốn định mời Lộ Bạch đi ăn, Samuel đành nói: “Vậy cậu đi đi, hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại việc ngày mai vào rừng, không cần phải vội vàng như vậy.”
Có thể khiến cho ngài Thân vương cuồng công việc nói ra những lời này, rõ ràng là Lộ Bạch thật sự liều mạng.
“Được rồi, tạm biệt sếp Samuel.” Lộ Bạch đứng ngay trước cửa phòng y tế nói với sếp lớn.
“Ừm, tạm biệt.”
Nhìn theo cậu nhân viên người trái đất trong bộ đồng phục không vừa người rời khỏi rồi, Samuel cũng quay lại văn phòng của mình.
Lần trước đến chỗ Dave, Lộ Bạch chỉ đứng chờ bên ngoài cánh cửa thứ hai, bây giờ vào hẳn bên trong mới phát hiện trong này thật khác biệt, nó vô cùng rộng lớn.
Văn phòng của Dave nằm ở trong cùng của hành lang, vừa vào cửa là anh ta đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ khoa trương với Lộ Bạch: “Bé Lộ Bạch! Món quà cậu vừa tặng ——”
Bộ dạng như vừa cắn thuốc này khiến cho Lộ Bạch giật bắn mình, vội vàng ôm ngực nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không hợp pháp sao?”
Vẻ mặt của Trưởng trạm thật đáng sợ.
“Không không không, hợp pháp hợp pháp.” Dave không muốn dọa Lộ Bạch, vội vàng đính chính: “Chỉ vì tôi thích quá đó thôi, hơi kích động một chút.”
Thì ra không phải là bất hợp pháp, Lộ Bạch thở phào, cười tươi rói: “Trưởng trạm thích là tốt rồi.”
“Đương nhiên là thích.” Ai mà không thích một món quà như thế chứ, nhưng nghĩ lại thì Lộ Bạch cũng tặng Samuel một quyển album, Dave liền không dám chắc lắm, vị kia hình như không có hứng thú với mấy thứ này?
“Cậu tặng Điện hạ Samuel ảnh chụp giống của tôi luôn sao?” Dave tò mò hỏi.
Lộ Bạch sững người, vấn đề này hơi khó xử rồi đây, nếu nói ra thì Trưởng trạm có cảm thấy mình thiên vị không?
Quả nhiên là nên tặng giống nhau à?
“Không.” Lộ Bạch vẫn quyết định không nói dối: “Tôi tặng anh là loạt ảnh về hoa và chim, đẹp và tươi tắn, còn tặng sếp Samuel là loạt ảnh mãnh thú……”
“Sư tử?” Dave trợn mắt.
“Ừ.” Lộ Bạch mà chột dạ thì tiếc chữ như vàng vậy.
“Vậy thì chắc ngài ấy sẽ rất thích.” Dave xoa cằm, nhìn chằm chằm Lộ Bạch, tên nhóc này thật quá đáng yêu, chậc chậc.
“Thật sao?” Vậy thì tốt quá, Lộ Bạch thầm nghĩ.
Nói xong chuyện quà tặng, Dave mới nhớ ra việc chính, bèn đẩy kính, nói: “Lộ Bạch, lần trước cậu nhận việc hơi đường đột chút, còn một vài quy trình chưa hoàn thành.”
Lộ Bạch nhìn lại Trưởng trạm: “Ý anh là việc cài con chip sao? Tôi vừa đến phòng y tế rồi này.” Cậu vô thức sờ lên gáy mình, giải thích: “Sếp Samuel dẫn tôi đi, anh ấy có nói chuyện này rồi, thật xin lỗi, đúng là do tôi lỗ mãng quá.”
“Không không, không phải lỗ mãng, cũng may có cậu, đây là một bất ngờ tuyệt diệu.” Dave sao có thể hà khắc với ân nhân cứu mạng của mình được chứ, nếu Samuel đã nói hết cho Lộ Bạch rồi thì anh cũng không nói thêm nữa: “Sau này vào rừng thì nhớ báo cho tôi một tiếng là được rồi, tôi sẽ giúp cậu báo cho tổ giám sát.”
“Được.” Lộ Bạch thông báo luôn: “Tôi muốn vào rừng luôn trong ngày mai.”
Dave: “Cũng không cần phải thế……Cậu có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày mà?”
Bọn họ thật sự không có hà khắc với nhân viên như vậy, hơn nữa Lộ Bạch còn vừa mới lập công nữa.
Dù có yêu cầu nghỉ phép nửa tháng có lương thì anh cũng sẽ cắn răng phê duyệt thôi.
Nhưng Lộ Bạch quá thành thực, trong mắt chỉ có công việc.
Samuel cũng không thể khuyên được Lộ Bạch thì Dave đương nhiên cũng không thể.
Trước ánh mắt kiên định của Lộ Bạch, Dave thở dài: “Vậy cậu nhớ chú ý an toàn.”
“Đương nhiên.” Lộ Bạch tự tin mỉm cười.
Dave càng lúc càng cảm thấy gương mặt thanh tú có vẻ yếu ớt khi mới gặp lần đầu này trở nên thật dễ nhìn.
–
Về đến văn phòng, liếc túi giấybảo vệ môi trường trong tay mình, sĩ quan lạnh lùng ước chừng trọng lượng, rồi mới chậm rãi mở túi, lấy album ảnh ra.
Bìa ngoài màu gỗ vừa giản dị lại phóng khoáng, sờ vào rất dễ chịu, Samuel lật ra thì nhìn thấy trên trang lót là hàng chữ trái đất ngay ngắn, anh khẽ nhướn hàng chân mày sắc bén.
Trang thứ hai, một con sư tử đực đang nằm úp sấp trên mặt cỏ xanh, nhìn lên ống kính, người xem sẽ có cảm giác như đang được đối diện với một con sư tử thực thụ, tròng mắt bất giác co lại.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khác đó mà thôi, khi Samuel nhìn thấy trên đầu sư tử đực là một cái đuôi sam nhỏ, cài thêm vài đóa hoa màu vàng thì anh hơi sửng sốt.
Chasel như thế này đúng là rất hiếm thấy.
Ánh mắt của người chú dừng trên tấm hình này rất lâu, sau đó mới tiếp tục lật xem, có phong cảnh, cây cối, nhưng nhiều nhất vẫn là hình bóng của Chasel, khi đi tuần tra lãnh địa, khi nằm dài, khi ngủ, khi nhe răng nanh, lại còn có cả khi nằm ngửa trên mặt đất, để lộ cái bụng mà làm nũng.
Sư tử bự trong ống kính của Lộ Bạch toát ra dáng vẻ ta sống trong rừng thật thoải mái.
Samuel xem xong cả quyển album ảnh, sau đó nhẹ nhàng khép lại, gọi một binh sĩ vào: “Giúp ta chuyển thứ này đến chỗ bệ hạ.”
Binh sĩ: “Rõ, thưa chỉ huy!”
Samuel lại nói: “Chờ ngài ấy xem xong, anh mang về cho ta.”
Đây là quà Lộ Bạch tặnganh, anh chỉ muốn cho anh trai mượn xem và thưởng thức thôi, dù rằng anh cũng biết, Beavis sẽ đòi quyển album ảnh này.
Nhưng nó là của anh.
–
Sáng nay đã gặp cả hai vị lãnh đạo, đến chiều là thời gian tự do của Lộ Bạch, cậu thật sự không có ý định đi lang thang xung quanh.
Các quần thể kiến trúc và trung tâm thương mại không thể gợi lên sự hứng thú của cậu, ngược lại, vẫn là rừng rậm đáng xem hơn, kích thích hơn nhiều.
Ủa?
Lộ Bạch nghiêng đầu xoa cằm, lá gan mình phình to hơn rồi à? Bằng không thì tại sao lại có suy nghĩ to gan như vậy nhỉ.
Trên trái đất, chỉ có những đội xe chuyên nghiệp hoặc là tài xế có kinh nghiệm lâu năm mới dám đi xuyên rừng.
Thám hiểm rừng rậm là một sở thích đốt tiền, nếu khả năng kinh tế kém thì thật sự không có tư cách theo đuổi.
Nói đến khả năng kinh tế, Lộ Bạch lại nhớ đến giấc mơ cưới vợ, có nhà có xe của mình vẫn còn đang xếp hàng chờ thực hiện.
Lộ Bạch ngồi trên ban công của căn hộ, tự pha cho mình một ly trà trái cây, sau đó đăng nhập mạng nội bộ của Trạm cứu hộ, xem thử những nội dung cập nhật của các đồng nghiệp trong thời gian gần đây.
Cậu phát hiện đa số là cảnh trong rừng, thỉnh thoảng thì có một vài động vật ăn cỏ tụ tập thành bầy, vì loại này khá dễ chụp.
Phong cảnh đơn thuần thì có đẹp, nhưng cứ cảm thấy thiếu đi nhân vật chính.
Là một nhân viên trong Trạm, Lộ Bạch cũng có một blog riêng như tất cả những nhân viên khác, có thể đăng hình ảnh về công việc của mình trên đó.
Đương nhiên, sau khi đăng thì còn phải qua thẩm định mới được tính là đăng thành công.
Lộ Bạch là người rất tinh tế, nghe nói mãnh thú rất khó chụp, cậu cũng không muốn tỏ ra nóng nảy muốn nổi danh, bèn chọn một nhóm ảnh của hạc trắng mà cậu chụp được bên bờ đầm.
#Hội đảm nhận danh hiệu nhan sắc xinh đẹp bên bờ đầm nước mùa hè —— hạc trắng#
Đầu mùa hè thời tiết vừa ấm lên, một nhóm tinh linh dạo chơi, từ phương Bắc lạnh lẽo quay về phương Nam ấm áp để nghỉ chân, chúng chính là hạc.
Hạc có chân thon dài, ngón chân có màng và móng dài sắc bén, mỏ nhọn màu vàng chắc chắn, nhờ sự kết hợp này mà chúng có thể dễ dàng bắt được cá nhỏ ngon lành trong nước.
Từ xa nhìn về phía bầy hạc bên dòng nước, lông vũ của chúng trông như một bức tranh màu nước xinh đẹp.
Đôi cánh sải dài với lông vũ đen và xanh đen xen kẽ, lớp lông trắng như tuyết phủ dày trên bụng và lưng, đến gần chóp đuôi thì lại ngả sang màu hồng rực rỡ chói mắt.
Khi hạc khép cánh lại, màu hồng tuyệt đẹp kia lại rất khó bị phát hiện ra.
Chỉ khi nào chúng chậm rãi dạo bước bên đầm nước, thưởng thức hình bóng mình dưới mặt nước, chúng mới để lộ ra cái đẹp của bộ lông.
Lộ Bạch ghi thêm lời chú thích: “Chào các bạn, tôi là nhân viên mới vào làm việc, Lộ Bạch, đến từ trái đất, hôm nay là lần đầu tiên đăng tác phẩm của mình, chúc mọi người xem vui vẻ.”
Tác phẩm đầu tiên của Lộ Bạch tải lên chưa bao lâu thì đã nhanh chóng được thông qua, chính thức xuất hiện trên giao diện bài viết mới.
Mọi người đều biết loài chim bẩm sinh có tính cảnh giác, con người không thể chụp hình chúng ở khoảng cách gần được, vì thế rất khó thấy được hình ảnh đặc tả của các loài chim, chỉ có thể ngắm chúng qua những bức ảnh chụp phong cảnh từ xa.
Bầy hạc trong ống kính của Lộ Bạch có tư thế trang nhã, thong thả, thỉnh thoảng lại vỗ cánh, lúc thì cúi đầu rỉa lông, trăm ngàn tư thái, tự nhiên mà thoải mái.
Các công dân Sao Thần Vương lơ đãng bấm vào bài viết mới này, ánh nhìn lập tức bị những hình ảnh diễm lệ này thu hút.
“Woa, hình cận cảnh rõ nét quá chừng……”
Đây là cảm giác của vô số người khi nhìn vào lần đầu tiên, gần quá!
Dường như có thể nhìn rõ cả hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt bầy hạc trắng vậy.
“Đây là chụp bằng loại máy chụp hình nào vậy? Khoảng cách gần như vậy, độ phân giải cũng tốt, nhưng mà cứ có cảm giác nhiếp ảnh gia và máy chụp hình đều không chuyên nghiệp thế nhỉ?”
“Đúng là nghiệp dư, bộ ảnh này mà truyền ra ngoài đảm bảo sẽ chọc giận điên hết một đám mê nhiếp ảnh cho xem, có điều kiện địa lý tốt như thế mà chụp thành ra thế này.”
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và dân mê