Tốc độ chạy của báo đen có thể đạt đến 70km/h, nhanh hơn rất nhiều so với sư tử, ba hay bốn kilomet với chúng thì dễ như trở bàn tay vậy.
Điều khiến người ta khó hiểu là tính cách báo đen vốn thích cô độc, thường chỉ sống một mình, là loài động vật chỉ hoạt động về đêm, nhưng vì sao hôm nay lại tiêu hảo thể lực ngay giữa ban ngày thế này?
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Lộ Bạch?
Khi hai bên cùng di chuyển thì có thể gặp nhau chỉ trong một tích tắc mà thôi, tai nghe truyền ra giọng của Max: “Nó còn cách cậu khoảng 10 mét nữa thôi, Lộ Bạch.”
“Đã biết.” Lộ Bạch bình tĩnh trả lời, sau đó xoay tay lái để xe đi về phía sâu hơn trong rừng.
Đường trong rừng không bằng phẳng, lộ tuyến đổi liên tục khiến cho Lộ Bạch có cảm giác mình đang cách bờ vực lật xe càng gần.
Nhưng cậy vẫn tiếp tục lái, vừa dùng bàn tay đang toát mồ hôi điều khiển bánh lái, vừa hỏi Max: “Thế nào rồi? Báo đen có theo tôi không?”
“Đúng vậy, nó đang rất thận trọng đi theo xe cậu, cứ yên tâm lái tiếp……” Max an ủi trái lương tâm, anh ta thấy lương tâm mình đang đau chết đi được, vì đó là báo đen đó! Hình thú của Quân đoàn trưởng Adonis, kẻ săn mồi nổi danh trong rừng sâu, đã từng săn được cá sấu một cách dễ dàng.
Vậy thì tốt. Vậy có nghĩa là cậu không cần phải mạo hiểm trước nguy cơ lật xe nữa.
“Tình hình bên phía sư tử thế nào rồi?” Lộ Bạch hỏi đầy lo lắng.
“Điện hạ Samuel đã đi cản đường nó……” Max nhìn sang bên cạnh: “Hình như vẫn chưa đến nơi, vì sư tử còn đang chạy theo hướng của cậu.”
Lộ Bạch nghe mà thắt lòng.
Sư tử bự đang tìm cậu, chia tay hai ngày, sư tử bự không những không quên cậu, mà còn rất tích cực đi tìm nữa.
“Max, nếu như hai chúng nó gặp phải nhau…… thì sẽ thế nào?” Lộ Bạch cũng rất muốn gặp sư tử bự, nhưng mà…… tình hình này không lạc quan chút nào.
“Sẽ có nguy cơ đánh nhau.” Max thận trọng đáp.
“……” Quả nhiên, Lộ Bạch cũng nghĩ như vậy: “Max, còn bao lâu thì người cản đường sư tử mới đến nơi?” Cậu phát hiện ra giọng mình đang run lên.
Lúc này, có một giọng nói xen vào kênh liên lạc của họ, là Samuel: “Tôi đã đến nơi, nhưng không thể can ngăn sư tử, nó vẫn đang chạy tiếp.”
Lộ Bạch kêu lên: “Điện hạ Samuel!” Vậy phải làm sao đây!
“Ừ.” Ngồi trong khoang điều khiển, Samuel vẫn dõi mắt theo sư tử đang chạy trong vùng cây bụi, xét theo sức bền của sư tử thì nó không thể nào chạy một quãng đường dài vài chục kilomet được, vì thế tốc độ hiện tại đã giảm dần, vẫn còn thời gian nghĩ cách: “Nếu không còn cách nào khác, thì chỉ có thể bắn thuốc mê.”
Nhưng gây mê cũng có nguy hiểm, Lộ Bạch biết rõ, không đến lúc bất đắc dĩ thì không thể dùng cách này.
“Chỉ tại tôi……” Lộ Bạch nghiến răng, sau đó quay đầu lại nhìn ra sau lưng, nói không được tự tin lắm: “Báo đen vốn có tính cô độc, không thích xung đột trực diện với các loài mãnh thú khác, có lẽ chúng nó không đánh nhau đâu……” Nhưng mà ai có thể đảm bảo được, lỡ mà đánh thật thì sẽ thành tai họa mất, vậy nên: “Tôi xuống xem thử nó định làm cái gì.”
“Lộ Bạch?” Samuel lập tức phản đối: “Không, ở yên trên xe, đây là mệnh lệnh.”
“……” Không, mãnh thú trên Sao Thần Vương không tấn công người trái đất, đây là kết quả thử nghiệm trăm ngàn lần của căn cứ, hơn nữa cậu đến đây cũng là vì muốn làm công việc này: “Tôi có thể giải quyết vấn đề.”
Không chờ Samuel nói thêm, Lộ Bạch lập tức tắt máy dừng xe, mở cửa bước xuống.
“Max…… nó đang ở đâu?” Lộ Bạch hỏi.
“Cậu……” Max nghe thấy tiếng Lộ Bạch xuống xe thì không thể không khâm phục cậu, anh ta vội vàng kiểm tra: “Cậu vừa dừng xe là nó trốn đi rồi, ở phía sau bên trái của cậu……”
“Cảm ơn Max.”
Con báo đen kia trốn ở bên trái phía sau, nói không chừng đang âm thầm quan sát mình bằng đôi mắt vàng kim của nó. Lộ Bạch nín thở nghĩ thầm, ra thùng xe phía sau lấy một miếng thịt tươi, sau đó đội mũ bằng vật liệu đặc biệt để bảo vệ đầu mình.
“Lộ Bạch?” Tai nghe truyền đến giọng nói của Samuel, đối phương rất nghiêm túc nói với cậu: “Nhanh trở lên xe.”
Nghe mệnh lệnh của Samuel, Lộ Bạch hơi thấp thỏm, dù sao thì thân phận của Samuel cũng rất đặc biệt, cậu cũng nên tuân lệnh mới đúng.
Nhưng Lộ Bạch lo lắng an toàn của sư tử bự hơn.
“Tôi……” Lộ Bạch mạo hiểm nguy cơ để lại ấn tượng xấu, kiên trì lắc đầu đáp: “Tôi muốn làm rõ vì sao nó lại đuổi theo tôi, không chừng giải quyết xong vấn đề là nó sẽ đi.”
Lần này Lộ Bạch không do dự nữa, cậu cầm thịt đi về hướng mà Max đã nói.
Đó là một khoảnh rừng cây bụi rậm rạp, mắt thường không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, Lộ Bạch cẩn thận tìm kiếm bóng dáng báo đen, nhưng không thấy được gì, đang định hỏi thăm Max, thì anh ta đã nói luôn: “Lộ Bạch…… nó đang lùi về sau, có khả năng là muốn thu hút cậu, cẩn thận……”
“Được.” Lộ Bạch nuốt ực một cái, gạt cành cây um tùm ra tiếp tục đi vào, trong lúc đó còn nghe thấy Samuel đang lên tiếng cảnh cáo, cậu cũng mặc kệ, ngược lại càng đi càng nhanh, vì cậu nghe thấy động tĩnh rồi.
Báo đen bẩm sinh đã cẩn thận, rất ít khi để lộ chính mình trước mặt các loài động vật khác, trừ khi là lúc đi săn.
Trốn đi mới phù hợp với thiên tính của nó.
Lộ Bạch vừa nghĩ, vừa lấy hết can đảm gọi: “Bé cưng à, đừng trốn, tao không có ác ý gì đâu.”
Vừa dứt lời thì kênh liên lạc của cậu rơi vào im lặng.
Bé cưng?
Bé cưng trong mắt Lộ Bạch thật đặc biệt!
Không biết có phải lời nói của Lộ Bạch có tác dụng hay không, Max run giọng nói với cậu: “Lộ Bạch, báo đen đang nhào lên cậu……”
Cái gọi là nhào lên, chính là……
Lộ Bạch vừa quay người thì đột nhiên đối diện với một đôi mắt vàng kim, tiếp theo là một cái miệng rộng toàn răng nanh, nó đang phục trên cành cây, há miệng gầm gừ với cậu.
“……” Lộ Bạch không dám cử động, đầu óc trống rỗng trong ba giây, đến khi định thần lại thì phát hiện ra tay chân mình đã lạnh toát, cả người nổi da gà.
Trước mặt cậu, là một con báo đen hoang dã trưởng thành, thân hình khổng lồ, cơ bắp rắn chắc cân đối, đôi mắt lạnh băng, tròng mắt dựng thẳng ánh lên sự cảnh giác và hung hãn, kết hợp với động tác chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, thật khiến người ta phải phát run.
Lộ Bạch không hề nghi ngờ sức sát thương của báo đen, loài vật có danh xưng quán quân toàn năng này dù đối diện với sư tử cũng dám nghênh chiến trực diện.
Trong thế giới động vật, có những động tác đại diện cho sự khiêu khích, ví dụ như lúc này, biết rõ mình chạy không thoát cũng đánh không thắng, muốn thể hiện sự thân thiện thì không phải là giơ hai tay lên đầu, hành động đó chỉ có tác dụng với con người thôi, nếu gặp phải loài báo thì chỉ có thể nằm ngửa khoe bụng……
Nhưng mà cái đó là phương pháp thể hiện sự thần phục của báo cái trước báo đực!
Lộ Bạch không biết con người làm như thế có tác dụng hay không.
“Grào ——” Báo đen hạ thấp cơ thể thêm một chút.
“……” Lộ Bạch lập tức ném tự tôn đi, nằm ngửa xuống giơ hai tay hai chân lên trời!
Tay cậu vẫn còn đang cầm thịt tươi, tỏa ra mùi máu tanh nồng.
Báo đen hít hít, sau đó do dự một lát, rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống bên cạnh Lộ Bạch.
Báo đen không ngửi thịt trong tay Lộ Bạch, thể trọng của nó không ít hơn 50kg, chân trước cẩn thận đè lên ngực Lộ Bạch, cúi đầu ngửi bên cổ cậu…… với cả dưới cánh tay……
Đều là những chỗ tỏa ra mùi cơ thể.
Khứu giác của báo đen rất nhạy, là loài có ưu thế trong giới mãnh thú, xuất sắc hơn cả sư tử.
Hôm nay Lộ Bạch đi làm đã toát mồ hôi đầy người, khi cậu đi vòng quanh Trạm cứu hộ để tìm sư tử, nếu như mùi này bay theo gió đến cách đó khoảng ba hay bốn kilomet thì đúng là có thể thu hút báo đen với khứu giác nghịch thiên này!
Báo đen cũng là một loài động vật họ mèo, mà mèo thì thường cực kỳ tò mò.
Khi báo đen cúi đầu ngửi mình, Lộ Bạch liền thả lỏng, mãnh thú sẽ không bao giờ cẩn thận ngửi mùi của con mồi như thế này, nếu mục đích của nó là săn cậu, thì đã há miệng cắn từ lâu rồi.
Nếu ngửi như vậy cũng có thể nói là hứng thú với cậu.
Đột nhiên, báo đen thè lưỡi liếm quần áo Lộ Bạch một cái, giống như là thưởng thức mùi vị của cậu vậy —— Đây lại là một tín hiệu cho biết nó không xem cậu là con mồi.
“Lộ Bạch? Lộ Bạch?” Giọng nói của Max cứ vang lên không ngớt.
“Không…… sao.” Lộ Bạch cố gắng nói được hai chữ, sau đó liền im bặt.
Không phải là cậu không muốn nói, mà là móng vuốt khổng lồ của báo đen đè lên ngực rất nặng! Còn thế này nữa là cậu sẽ ngạt thở chết mất.
Báo đen nhìn con người đang nằm dưới chân mình một cái, cuối cùng cũng rút chân về, sau đó chú ý đến miếng thịt tươi.
Báo đen thường đi săn vào ban đêm, ban ngày chúng sẽ chịu đói, vì vậy con báo đen này ngậm miếng thịt trên tay Lộ Bạch đi, nhảy lên cành cây khô ngay gần đó, ngoẹo đầu ăn thịt.
“……” Lộ Bạch nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào nó.
Dường như nhận thấy ánh nhìn của Lộ Bạch, báo đen ngừng ăn, từ trên nhìn xuống Lộ Bạch.
Lộ Bạch nuốt ực một cái, vội vàng dời mắt đi, ngài ăn đi ăn đi, không cần để ý đến thường dân đâu!
Nghe thấy tiếng gặm cắn vang lên, Lộ Bạch mới khẽ thở phào, ôi má ơi, con báo đen này quá có khí thế, còn đáng sợ hơn cả sư tử.
Có lẽ vì khi gặp cậu, sư tử đang ở trong tình trạng bị thương, tóm lại Lộ Bạch vẫn cảm thấy sư tử khá là ngây thơ ấu trĩ, còn báo đen thì rất đáng sợ, có lẽ đây chính là một tay săn mồi lão luyện chốn rừng sâu rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Lộ Bạch vội vàng dùng tay che miệng, bắt đầu nhỏ giọng báo cáo tình hình: “Giải trừ nguy hiểm bên báo đen, nó đang ăn ngay cạnh tôi, có lẽ ăn no rồi sẽ đi.”
Nghe thấy báo cáo, mọi người đều thở phào, không còn nguy hiểm là tốt rồi.
“Điện hạ Samuel, tình hình bên ngài ra sao rồi?” Lộ Bạch vẫn còn lo lắng cho sư tử,