Khu bảo tồn nằm ở bán cầu nam của Sao Thần Vương, người ta nói gián phía nam còn to hơn ngựa, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Mà trọng điểm là chúng nó còn biết bay!
Lộ Bạch nói xong thì đi xử lý lũ gián, còn ngài Thân vương đang nói chuyện với cậu thì chờ cả nửa ngày…… nhưng cũng không lo lắng lắm.
Ngay cả mãnh thú cũng có thể ứng phó, thì cậu nhân viên can đảm này sao có thể chịu thua bọn gián chứ.
“……” Bọn lì lợm kia đã được dọn sạch, nhưng Lộ Bạch vẫn luôn cảm thấy trong nhà mình đã trở thành hang ổ của hàng ngàn hàng vạn con rồi, cậu làm sao mà yên tâm ngủ cho được chứ?
Nhất định phải có phương án đề phòng.
Lộ Bạch xoa xoa đống da gà nổi lên trên tay mình rồi xuống nhà, vào cửa hàng tiện lợi 24h mua loại đèn đuổi muỗi và côn trùng, mở lên mới dám ngủ.
Sáng hôm sau, Lộ Bạch thức dậy rất sớm, cậu chạy xuống nhà ăn bừa cái bánh mì rồi đến bộ phận y tế thăm con sư tử vừa được phẫu thuật hôm qua.
Dù sao thì lúc này vẫn còn sớm, ở đây chỉ có nhân viên y tế đang trực, có vẻ cũng nhận ra Lộ Bạch nên đối phương chào hỏi rất thân thiết.
Hiện giờ vẫn chưa thể cho người vào thăm, Lộ Bạch đứng cách tường thủy tinh cười cười, nhìn thấy sư tử đang nghỉ ngơi, vùng bụng nó phập phồng đều đặn theo từng hơi thở, từ đó có thể thấy được sinh mệnh ngoan cường của nó.
Sư tử hoang dã một khi đến tuổi già thì thường chết rất nhanh, nhưng nếu hoàn cảnh sống tốt hơn một chút, không có cạnh tranh thì chúng có thể sống thêm vài năm nữa.
Theo cảm nhận của Lộ Bạch thì hoàn cảnh sống trong Khu bảo tồn vẫn rất gian nan, dù là mãnh thú cũng không ngoại lệ.
Những người khác trong Trạm cứu hộ thường thay ca sau khoảng tám giờ đồng hồ, còn như Lộ Bạch và Dave thì không có ai để thay cả, bình thường không bận rộn thì rất thoải mái, nhưng có việc thì hễ gọi là phải có mặt.
Có lẽ mọi người đều tương đối quan tâm đến sư tử, Lộ Bạch đứng một lát thì Samuel và Dave cũng lần lượt đến thăm.
Vừa đúng lúc sư tử tỉnh lại, vì cơ thể còn yếu nên nó không vùng vẫy quá nhiều, nhân viên đút thịt vụn qua khe hở trên lồng cho nó.
Thấy sư tử đực thò đầu nhai thịt chóp chép, mọi người đều không khỏi vui mừng cho nó, cách một mặt kính vẫn có thể cảm nhận được khát vọng sinh tồn của con sư tử ày rất mãnh liệt, sau này khi rời khỏi rừng chắc chắn sẽ có một cuộc sống về già khá tốt.
Sau này Lộ Bạch nghe nói sư tử già khá hơn rồi sẽ được chuyển đến một trung tâm chăm sóc động vật không có quan hệ cạnh tranh, vẫn được sống trong hoàn cảnh tự nhiên nhưng được con người quản lý tập trung, nó sẽ sống cùng những con sư tử già khác.
So với nhóm sư tử bị mất chân hay chột mắt thì con sư tử của Khu bảo tồn này có thể xem là một chú đẹp trai rồi.
Còn chuyện có thêm một chuyện tình lãng mạn tuổi xế chiều hay không thì phải dựa vào chính bản thân nó rồi.
Đến giờ còn chưa biết yêu, Lộ Bạch không có khả năng lo lắng cho chuyện tình cảm của bọn xù lông này, cậu xác nhận tình trạng của sư tử già đã ổn định, không cần đến mình an ủi nữa thì liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc quay vào rừng.
Không biết cái xe rách của mình có còn trong rừng không? Lộ Bạch lại không thể tự mình bay qua được, cậu chỉ đành lên tiếng hỏi Trưởng trạm xem có thể phân cho cậu một người hỗ trợ hay không, lái máy bay vèo một cái là đến!
Vừa đúng lúc Lộ Bạch nói điều này thì lãnh đạo tối cao của căn cứ cũng có mặt, anh vẫn đích thân làm mọi việc như trước, bình thản nói: “Bây giờ tôi đang rảnh, có thể đưa cậu đi.”
“……” Dave chuẩn bị đi sắp xếp lúc này còn có thể nói gì được nữa, đương nhiên là ngậm miệng lại thôi, đồng thời âm thầm ngạc nhiên, chẳng lẽ gần đây Điện hạ rất rảnh rỗi? Đến nỗi mà một việc vặt thế này cũng phải ôm vào người.
“Ờm, ngài rảnh à?” Lộ Bạch cảm thấy như vậy thì quá tốt rồi, dù sao thì muốn cậu đi làm quen với một đồng nghiệp xa lạ cũng khó khăn lắm!
Cậu nói ngay: “Vậy ngài có thể chờ một lát không? Tôi cần chuẩn bị thêm một chút vật tư, đại khái là khoảng nửa giờ thôi, đến lúc đó tôi sẽ báo lại cho ngài.”
Chuẩn bị vật tư cho nhân viên cứu hộ vốn là công việc của Trạm cứu hộ, Samuel nói: “Không cần đâu, đi thôi.” Anh khá rành đường ở nơi này, nói xong liền cất bước dẫn cậu nhân viên của mình tiến thẳng đến trung tâm mua sắm.
Lộ Bạch sửng sốt, sau đó vội vàng theo sau, phát hiện sếp lớn định dẫn mình đi mua đồ thì không thể không cảm thán đến lần thứ 1001, xem lãnh đạo nhà người ta kìa, à không, bây giờ cũng là sếp của cậu rồi! Thật đáng vui mừng.
Khí thế đi chuẩn bị vật tư của ngài Thân vương vừa nhìn đã thấy khác hẳn người trái đất tằn tiện, thứ nào hữu dụng là lấy, không cần nhìn đến giá cả.
Lộ Bạch chắc là sau khi làm việc mười năm thì mình cũng sẽ phóng khoáng như vậy.
Sau cùng vẫn là người ta trả tiền, thân làm lính không có gì để nói, cầm đồ rồi ngoan ngoãn cảm ơn.
Căn cứ này quá lớn, muốn vận chuyển đồ đạc thì nhất định phải có phương tiện giao thông.
Vì không nhiều quá nên Samuel tự mình ra tay đưa hết lương thực của cậu nhân viên nhà mình lên xe vận chuyển, sau đó để Lộ Bạch lên ngồi trên ghế phụ lái.
Đây lại còn là một chiếc ‘xe mui trần’ nữa chứ, vì vậy mà hai bóng người một cao một thấp trở nên cực kỳ bắt mắt.
“……” Ngài Thân vương đang lái xe cho ai thế kia?
“……”Bệ hạ Beavis có đãi ngộ này không?
Lộ Bạch lớn lên dưới là cờ đỏ của chủ nghĩa xã hội, không có cảm giác chân thực với chế độ quân chủ nên không hề cảm thấy việc để sếp lái xe có gì bất ổn cả.
Phải biết rằng kỹ thuật lái xe của cậu cũng chỉ thường thường, làm liên lụy cấp trên bị lật xe thì không hay chút nào.
Lần này ngồi máy bay giúp Lộ Bạch nhận thức được xem ra đây chính là phương tiện giao thông riêng của ngài Thân vương, chẳng trách mà nó lại ngầu như thế.
Lộ Bạch dọn đồ xong thì quen đường quen nẻo ngồi lên vị trí lần trước từng ngồi, cẩn thận thắt chặt dây an toàn.
Người ta luôn thích nhớ chuyện cũ, đặc biệt có cảm giác an toàn với những sự vật mình đã quen thuộc, thậm chí có thể mua ba đôi giày cùng một kiểu.
Lộ Bạch cũng như vậy, ngồi ở đây giúp cậu cảm thấy vô cùng yên tâm, khóe miệng còn hơi nhếch lên nữa kìa.
Có rất nhiều sự việc nhỏ bé trong thế giới hiện thực lại chính là động lực giúp cậu cảm thấy cuộc đời này đáng giá.
“……” Samuel với nét mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua cậu nhân viên đã tự sắp xếp cho mình xong xuôi, đôi môi mím chặt cũng bất giác thả lỏng hơn.
Chẳng bao lâu sau, anh lại pha một ly nước giải khát nóng mang sang, chờ Lộ Bạch nhận rồi mới quay về khoang lái.
Lộ Bạch kinh ngạc lắm, cầm ly nước ấm trong tay mà vừa hoang mang vừa thấy lòng ấm áp, nhấp thử một ngụm, vẫn thơm như thế.
Trong rừng không có điều kiện như vậy, nhưng cậu vẫn rất thích.
Quả nhiên tốc độ của máy bay rất nhanh, cậu chưa uống hết ly nước mà đã đến nơi rồi.
Điểm định vị là nơi gần chiếc xe của Lộ Bạch, dưới sự giúp đỡ của Samuel, tất cả số vật tư trên máy bay đều đã được mang xuống gọn gàng.
Lộ Bạch nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Điện hạ Samuel, ngài nhanh về đi, phần còn lại giao cho tôi là được.” Giọng nói của cậu thanh thoát, mặt cười tươi tắn, tràn ngập sức sống của tuổi trẻ.
Samuel nheo mắt vì bị ánh nắng sớm rọi vào, sau đó bình tĩnh gật đầu đáp: “Chú ý an toàn, nhớ giữ liên lạc.”
Anh quay người rời đi, dáng người thẳng tắp khơi lên lòng ngưỡng mộ, đồng thời cũng có lòng hiếu kỳ, liệu trên hành tinh này có chiến tranh hay không?
Đáng tiếc là người trái đất không thể nối mạng ra ngoài, họ là người ngoại lai, nên hiểu biết rất ít về tình hình xung quanh, bởi lẽ người ngoài hành tinh vẫn luôn đề phòng họ.
Đương nhiên, cá nhân Lộ Bạch rất hiểu điều này nên không hề mất vui gì cả.
Dù gì cậu cũng chỉ đến đây để làm việc kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi, có phải làm gián điệp đâu, xã hội của người ta phát triển ra sao chẳng có mấy quan hệ với cậu, chỉ cần sống tốt là đủ rồi.
Về đến khu rừng quen thuộc, Lộ Bạch cảm thấy cả người đều thoải mái, cậu……không dám xắn tay áo lên, vì nếu để lộ da ra ngoài chắc chắn sẽ bị nắng chiếu gây tổn thương.
Thôi thì cứ thế này mà dọn đồ, Lộ Bạch cầm dao xếp lên, tháo nhỏ những gói hàng quá lớn ra rồi chia thành nhiều đợt mà ôm lên.
“Trường Thọ! Trứng Đen!” Lộ Bạch vừa đi vừa gọi: “Tao về rồi nè!”
Gần như ngay khi Lộ Bạch dọn xong đồ thì hai chú mèo bự đã thò đầu ra từ hai hướng khác nhau.
Lỗ tai tròn tròn trông thật bắt mắt.
Điểm khác biệt duy nhất chính là hai gương mặt lông xù kia đều có vẻ rất chi là buồn ngủ.
Có thể chúng đã ngủ từ tối hôm qua đến tận bây giờ, điều này cũng không có gì lạ cả.
Ai chẳng biết động vật họ mèo rất lười, đây là điều không thể chối cãi.
Báo đen đứng trên một tảng đá cao cao, thò đầu ra nhìn con người vừa mới quay lại, sau đó vươn vai duỗi lưng một cái thật dài, xem ra tâm trạng khá tốt.
Nơi đó quả nhiên đúng là chỗ ngủ yêu thích của báo đen, vừa cao vừa khô ráo sạch sẽ, lại không bị nắng chiếu trực tiếp vào.
Báo đen nhảy vụt xuống, đệm thịt trên lòng bàn chân giúp nó hành động trong im lặng, lướt đến bên cạnh Lộ Bạch như một bóng ma, đầu tiên là vòng quanh Lộ Bạch ngửi thật kỹ.
“Tao không có bị thương, không cần lo.” Lộ Bạch tưởng nó đang thăm dò xem mình có bị thương không nên rất thoải mái cho nó kiểm tra: “Ái……” Không biết đã chọc gì đến tổ tông này mà đột nhiên ngón tay bị báo đen cắn nhẹ bằng răng nanh, đau nhưng không rách da: “Cắn tao làm gì?” Lộ Bạch vỗ vỗ đầu nó.
Báo đen vừa làm chuyện xấu liền nghiêng đầu dụi lên thắt lưng Lộ Bạch……
Lộ Bạch hiểu hành động này, bên dưới tai của báo đen có tuyến mùi, nó muốn để lại mùi của mình trên người cậu, hoặc là muốn che phủ đi thứ mùi mà nó ghét.
Báo đen luôn cực kỳ nhạy cảm với điều này, khiến Lộ Bạch không thể không khâm phục sự tinh tường của nó, ngược lại thì sư tử không có loại rada và thần kinh nhạy bén này.
Từ đằng xa chạy đến, sư tử bự kêu grừ grừ không ngừng, chẳng khác gì đang oán trách người nhà về trễ, khi nó chạy đến nơi thì lại như ăn vạ mà nằm ngay xuống bên cạnh Lộ Bạch, còn nằm đè lên chân Lộ Bạch đang nựng báo đen đến là hào hứng.
“Ui……” Lộ Bạch bị đè đến nỗi phải kêu lên, thật câm nín, hai đứa này làm gì đây? Một đứa thì cắn còn một đứa thì đè lên cậu, chẳng lẽ đang giận cậu về trễ à?
Thật ra thì không phải, với hai chú mèo bự thì đây là biểu đạt niềm vui vì được gặp lại cậu, cũng là biểu hiện quyến luyến của động vật, thường chỉ xảy ra trong các mối quan hệ rất thân thiết thôi.
Ví dụ như khi cùng huyết thống, hoặc là giữa bạn đời với nhau mới làm như thế.
Lộ Bạch gặp lại chúng rồi thì rất vui sướng, tuy bên ngoài thì tỏ ra bất mãn vì bị cắn bị đè, nhưng thật ra cậu vẫn dính với chúng nó chơi đùa một lúc lâu, giống như mình cũng là một con mèo bự đã dung hòa vào thế giới và cuộc sống của chúng.
Khi Lộ Bạch ngồi dậy thì đầu tóc đã dính đầy vụn cỏ, báo đen sáp đến bên cậu, nghiêng đầu liếm vụn cỏ trên tóc.
Những lúc thế này, báo đen luôn trong vai một người trưởng thành, còn sư tử chỉ biết ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng vinh dự vì đẩy ngã được Lộ Bạch hoặc thành công đánh lén Lộ Bạch mà thôi……
Với sư tử còn nhỏ tuổi thì nghịch ngợm là hành vi bình thường, chứng tỏ khi nó còn nhỏ đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sống cùng mẹ và các anh chị em cũng rất hòa hợp.
Còn báo đen tám tuổi đã trưởng thành rồi, khí chất điềm tĩnh trên người nó luôn khiến người ta có cảm giác được chăm sóc và yêu thương.
Mỗi lần Lộ Bạch nhìn vào mắt báo đen đều có cảm giác trong cơ thể của nó ẩn chứa một linh hồn rất thú vị, chứ không chỉ là một con mãnh thú không có tính người.
Tuy rằng suy nghĩ này có vẻ hơi xa vời, không có chút logic nào như trong tiểu thuyết vậy.
Lộ Bạch chỉnh lại trang phục, ngồi dậy tiếp tục sắp xếp số vật tư còn bừa bộn, thuận tiện lấy thịt tươi mà cậu mang theo cho chúng nó.
Thỉnh thoảng lười biếng không đi săn cũng được, ai bảo chúng làm bạn với một nhân viên cứu hộ chứ, đây chính là minh chứng của câu thêm một người bạn thì thêm một con đường, thêm một ông chồng thì thêm một mái nhà, ấy không, bỏ nửa câu sau đi.
Đầu tháng sau, động vật trong rừng bắt đầu di cư đến những nơi có nguồn nước dồi dào hơn, vì mùa khô sắp đến, những dòng sông nhỏ quanh đây sẽ dần dần khô cạn tạo thành vùng lòng sông cằn cỗi.
Khi đó nguồn thức ăn của động vật ăn cỏ sẽ giảm mạnh, bắt buộc phải di cư đến những nơi có nhiều cỏ hơn, đồng thời cũng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của mãnh thú.
Tất nhiên vẫn có thể sống tiếp, nhưng sẽ khó khăn hơn.
Lộ Bạch đã sớm suy nghĩ đến hoàn cảnh sống của mèo bự, cậu ăn cơm xong thì vừa ngậm kẹo trái cây vừa lôi bản đồ ra vạch sẵn đường đi.
Trong mùa khô, nơi còn nhiều nước không đâu khác chính là khu vực bồn địa có địa hình thấp, hoặc dưới chân núi cao có tuyết tan thành nước thì mới có nguồn nước dùng mãi không hết.
Lộ Bạch nhìn mèo bự cứ quấn quýt bên mình không chịu đi mà vừa vui vừa buồn, thôi thì đành cùng nhau xuất phát vậy.
Với rừng rậm thì hoàng hôn là thời khắc vừa diễm lệ lại vừa nguy hiểm, bởi vì vào lúc xế chiều khi nhiệt độ hạ xuống cũng chính là thời cơ tốt nhất cho mãnh thú ra ngoài đi săn.
Những kẻ săn mồi đã chịu đói cả ngày trốn ở nơi mà con mồi không thể ngờ đến, từng đôi mắt xanh lập lòe nhìn chăm chú, quan sát, chờ đợi cơ hội cho cú tấn công trí mạng.
Chọn lúc hoàng hôn để khởi hành là bất đắc dĩ, vì ban ngày thì nhiệt độ quá cao so với sức chịu đựng của mèo bự, chỉ đi vài giờ đồng hồ cũng đủ khiến chúng mất nước.
Giữa trời đêm mờ mịt, đoàn của Lộ Bạch bước đi trên đường hẳn