Chỉ sau một thoáng, khu bình luận của kênh live stream lập tức sôi trào.
Bình luận: !!!!
Bọn họ không có khả năng thấy được báo đen trong trạng thái đi săn, nhưng báo đen ngậm con mồi trong miệng trở về, mỗi bước chân đều rất oai phong, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, máu bị kéo lê thành vệt dài trên mặt đất, hình ảnh này lại không phải là hiệu ứng phim điện ảnh, không phải được vẽ ra bởi khoa học kỹ thuật, nó là một con mãnh thú và thế giới tự nhiên rất chân thật…
Khán giả bình thường vẫn thích gửi bình luận và ném tiền thưởng để bày tỏ tâm trạng kích động của mình khi đối diện với hình ảnh này, chỉ có thể nín thở sững sờ nhìn, không còn phản ứng nào khác.
Thử hỏi xem cách màn hình đã có hiệu quả chấn động như vậy thì nhân viên cứu hộ trẻ tuổi đang trực tiếp đối diện với mãnh thú sẽ có tâm trạng thế nào?
Sẽ bỗng nhiên cảm thấy lo sợ sao?
Tất cả khán giả đều vô thức nhìn sang Lộ Bạch.
Nhân viên cứu hộ trẻ tuổi tay cầm ly sữa hơi nhíu mày, lầm bầm: “Lại phải làm việc rồi.” Cậu còn chưa ăn no đâu, theo dự kiến là phải ăn một miếng sandwich kẹp thịt nữa.
Nhưng nếu giúp báo đen xử lý con mồi thì cậu chắc chắn không nuốt trôi thịt nữa rồi.
Lộ Bạch do dự giữa việc tiếp tục ăn và giúp báo đen xử lý con mồi trong chốc lát…… Sau cùng vẫn thò bàn tay tội ác vào tủ giữ tươi chứa thức ăn.
“Khụ, mày tự ăn trước đi mà, đừng có làm dơ quá là được, chỗ còn lại lát nữa tao sẽ giúp mày xử lý rồi cất đi……” Lộ Bạch vừa nói vừa cắn một miếng sandwich kẹp thịt bò và trứng chiên.
Món này cậu mua từ ngày hôm qua, hương vị vừa tươi vừa ngon, nên tranh thủ ăn cho sớm.
Gần đây đã bị chiều hư, báo đen nhả con mồi xuống đất rồi vừa liếm mép vừa nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch đang lo ăn uống.
“……” Lộ Bạch ăn mà hai má phồng lên, trước ánh mắt thúc giục của nhóc lông xù kia, cậu làm như không thấy, còn quay người đi tận hưởng bữa sáng một cách sung sướng.
Cậu nhìn mặt báo đen cũng chán rồi, nhưng mà khán giả trong kênh live stream thấy sao cũng không đủ!
Bình luận: Cậu nhìn nó đi chứ!! Núi có gì hay mà xem! Cây có gì đẹp mà ngắm! nhìn báo đi! Chúng tôi muốn nhìn báo thôi…
Lộ Bạch ăn chẳng được mấy miếng thì sư tử bự cũng tha con mồi trở về, không ngờ là giống hệt của báo đen, mà cũng phải, động vật ăn cỏ ở nơi này đều đi thành đàn còn gì.
Con mồi đã chết hẳn rồi, Lộ Bạch ăn xong bữa sáng thì xắn tay áo, cầm lấy dao lóc xương sắc bén cùng hai cái chậu thép không gỉ, chắc vậy, cậu thấy chất liệu rất giống thép không gỉ trong nước, dùng làm chậu cơm cho mãnh thú là vừa hay, còn bền nữa.
Lộ Bạch vốn là một em trai thanh tú, lấy ra một chiếc ghế đẩu, thoắt một cái đã biến thân thành tên đồ tể không có lòng nhân đạo, vung dao chặt xương, lột da, cắt thịt, khán giả trong kênh live stream thì càng xem càng hào hứng.
“Grừ……” Sư tử không còn kiên nhẫn, cứ đi vòng quanh Lộ Bạch.
“Ăn đi ăn đi.” Lộ Bạch bốc một miếng thịt lên nhét vào miệng cho nó đừng kêu nữa, nghe mà thấy phiền.
Báo đen thì vô cùng yên tĩnh, tao nhã ngồi một bên chờ thịt trong chậu của mình chất thành ngọn núi nhỏ rồi mới bắt đầu ăn.
Thịt trong chậu của báo đen thì sư tử bự sẽ không ăn, thậm chí còn không thèm nhìn đến, chắc là sợ chính mình không nhịn được.
Con mồi mà sư tử săn được hôm nay hơi nhỏ, Lộ Bạch chia con của báo đen ra cho chúng nó ăn, phần còn lại thì lấy thịt ra giữ tươi, để dành làm đồ ăn vặt trên đường cho mèo bự.
Xử lý xong hai con mồi, Lộ Bạch cảm thấy cả người mình đều có mùi máu, thế nên cậu mang cả dao lẫn chậu ra bờ suối, rửa tay rồi rửa chậu.
Nước suối trong rừng có lẫn khoáng chất, thật ra không thích hợp để rửa đồ cho lắm, vì vậy cần mang theo một thứ thần kỳ gọi là ‘nước rửa chén’, ngắt một nắm cỏ trên bờ suối cuộn lại rồi chà chà là xong.
Làm xong tất cả mọi việc mất khoảng hai giờ, nếu không xuất phát thì mặt trời sẽ lên đến đỉnh mất, đến lúc đó lại chỉ có thể tìm chỗ mà ngủ.
Làm vậy thì biết đến ngày tháng năm nào mới có thể đi hết cả Khu bảo tồn.
Lộ Bạch xếp đồ xong thì đi vòng quanh xe địa hình kiểm tra lần nữa, lúc này mới nhớ ra thứ rơi xuống nóc xe vào tối qua, cậu nghĩ nát óc cũng không biết đó là cái gì.
Nhưng mà khi Lộ Bạch ngồi xuống kiểm tra bánh xe thì ngửi thấy mùi đặc trưng thoang thoảng.
“……”
Cậu vừa ngồi sụp xuống, Trường Thọ bèn lập tức chạy sang, nói sao thì cũng là động vật họ mèo với khứu giác cực kỳ nhạy bén, mèo bự ghé lại ngửi ngửi bánh xe, sau đó hất đầu bỏ đi.
Lộ Bạch nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ trán, cuối cùng cũng nhớ ra mùi này rồi, không phải là sầu riêng đó sao?! Chẳng lẽ thứ rơi xuống nóc xe gây tiếng động hôm qua là một quả sầu riêng?
Chính xác, thứ ngày hôm qua rơi xuống nóc xe cậu chính là một quả sầu riêng, thế nhưng nó không quá lớn, chỉ khoảng hai nắm tay của người trưởng thành thôi, sầu riêng dại trong rừng cũng là sản vật nguyên thủy, tuy nhỏ nhưng cực kỳ ngon, thịt quả màu vàng óng.
Lộ Bạch không thích cũng không ghét sầu riêng, nhưng đáng thương cho Trường Thọ vừa ngửi một cái xong thì choáng váng, bây giờ trốn rất xa khỏi xe địa hình, trông khá buồn cười.
Khán giả thì không hiểu rõ tình hình, chỉ thấy đột nhiên nhân viên cứu hộ cười run cả vai lên, lúm đồng tiền trên mặt ẩn hiện trông hết sức đáng yêu! Người Sao Thần Vương rất hiếm có lúm đồng tiền, kiểu nam giới mà gương mặt trắng trẻo sạch sẽ, không có râu ria xồm xoàm như Lộ Bạch thì lại càng hiếm.
Lộ Bạch tất nhiên cũng có râu, nhưng rất thưa và mảnh, chỉ cần cạo sạch là không còn nhìn thấy được nữa, dù có dùng tay sờ cũng chỉ thấy mềm mịn mà thôi.
Thời còn học đại học, cũng vì việc này mà Lộ Bạch bị bạn cùng phòng trêu là xinh đẹp tuyệt trần.
Nói vậy thì cũng không hẳn là sai, mọi người đều biết người có đầu nhỏ, gương mặt nhò thì dễ ăn ảnh hơn, dù chụp kiểu gì cũng khó mà xấu được, Lộ Bạch thuộc dạng khung xương nhỏ nhắn, không có quá nhiều góc cạnh, nói thẳng ra là giống thiếu niên mãi không lớn, nét mặt luôn nhẹ nhàng ôn hòa như không khí trong rừng rậm này vậy, vả lại cậu còn tốt tính.
Cậu cười một cái là khiến cho tập thể khán giả từ già đến trẻ, từ gái đến trai của kênh live stream nhìn ngây người, chẳng qua là đã quen nhìn thấy loại hình cao to vạm vỡ, bỗng nhiên xuất hiện một thư sinh dịu dàng, đúng là mới lạ!
Lộ Bạch cười một hồi lâu, cuối cùng mới nhớ đến kênh live stream, nghĩ lại thấy trời không còn sớm nữa, chắc khán giả cũng đã rời giường cả rồi nhỉ?
Cậu thử gọi ra màn hình ảo mà mình đã ẩn đi lúc trước, kiểm tra xem có bao nhiêu người xem, để rồi lập tức kinh ngạc bởi con số lên đến hàng ngàn, suýt nữa thì đã thốt ra một câu nói tục không mấy hay ho rồi.
Lộ Bạch sửng sốt, sao lại đông như thế, bây giờ mới là 9 giờ sáng thôi mà?
Ừ thì cũng không biết là dân chúng trên hành tinh này tính giờ giấc ngày tháng ra sao, cho nên hôm nay có phải là ngày nghỉ không thì thanh niên người trái đất không biết rồi.
Nếu đã có nhiều khán giả như vậy thì cũng nên bắt đầu làm việc thôi.
Lộ Bạch chỉnh lại tóc mình, đứng dựa vào xe mà vẫy cả hai tay, cừa cười vừa nói: “Chào buổi sáng các khán giả của kênh live stream.” Mới sáng sớm mà đã đông người xem như thế làm cậu giật cả mình, thật là bất ngờ: “Xem ra mọi người đều rất thích xem live stream của tôi, cảm ơn nhé, sau này tôi sẽ cố gắng live stream thật nhiều để chia sẻ với mọi người.”
Vừa rồi nhân viên cứu hộ vẫn mặc kệ khán giả theo dõi live stream, vì vậy họ cũng chỉ có thể gửi bình luận tám chuyện với nhau để bày tỏ tình cảm của mình.
Bây giờ rốt cuộc cậu cũng chịu nói chuyện với họ rồi, trông chàng trai này tràn đầy sinh lực, gương mặt tươi cười kia lập tức giành được thiện cảm của mọi người.
Bình luận: !!!! Chào cậu!!
Màn hình lập tức bị những lời chào hỏi như vậy chiếm cứ.
Trước khi nhận công việc này, Lộ Bạch chưa bao giờ nghĩ đến chỉ cần một lời chào của mình cũng có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
Người gửi bình luận cho Lộ Bạch không thiếu những người đàn ông mạnh mẽ cực kỳ kén chọn với tiết mục sinh tồn dã ngoại kiểu này, chỉ nhờ vào cảnh Lộ Bạch bình tĩnh lạnh lùng xẻ thịt đút mãnh thú ăn cũng đủ để họ cam tâm tình nguyện trở thành Screaming Chicken của cậu.
Đương nhiên, Lộ Bạch cũng biết những khán giả này thật ra chỉ xem vì mãnh thú mà thôi, thế nên không cần nói nhiều, Lộ Bạch rất chiều lòng người, bước đến cạnh báo đen, xắn tay áo lên xoa vuốt cả người báo đen một lượt, sau đó đến lượt Trường Thọ bị mùi sầu riêng hun choáng váng cũng bị túm lại chà đạp một hồi.
Tuy rằng trên người chúng nó không có mỡ dự trữ, nhưng cơ bắp rất săn chắc, sờ rất đã tay.
Động tác thành thục của nhân viên cứu hộ cùng với hai chú mèo bự ngoan ngoãn nằm yên cho nựng khiến khán giả không kìm được kêu gào đã mắt!
“Cậu ấy có phép thuật sao? Tại sao vậy!”
“Sư tử và báo đen chắc chắn rất yêu quý nhân viên cứu hộ.”
“Quá lợi hại luôn…”
“Đồng hành cùng mãnh thú trong rừng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ luôn!”
“@Erikson dẫn cậu du hành khắp khu rừng, ai khiêu chiến không?”
“Erikson cái gì, anh bạn bên trên xin hãy tha cho, rõ ràng không cùng một đẳng cấp mà!”
Không xuất phát thì sẽ trễ mất, Lộ Bạch dừng lại hành vi chọc mèo của mình, nói: “Được rồi, lát nữa chúng tôi phải khởi hành đi về phía bồn địa, càng đi vào trong thì môi trường xung quanh sẽ càng ẩm ướt, điều này cũng là một sự khiêu chiến đối với chúng tôi.”
Vùng đồng cỏ khô ráo ngoại trừ vấn đề thức ăn và nước uống đang thiếu dần đi thì không có khuyết điểm nào khác.
Đến bồn địa thì lại phải đối diện với nhiều nguy hiểm hơn, ví dụ như Lộ Bạch khu vực rừng rậm đang có mặt hiện tại còn cách bồn địa khá xa, nhưng số lượng những tay săn mồi trong rừng rậm đã tăng lên rất nhiều rồi.
Một vấn đề khác nữa là các loài có độc, cả động vật và thực vật có độc đều tăng lên, chúng xuất hiện ở những nơi không ai ngờ đến, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể trúng độc.
Lộ Bạch đã mua loại bình xịt chống độc, từ khi vào rừng cậu vẫn luôn dùng.
Trong khu vực này rất có thể xuất hiện loài trăn rừng với thân hình to bằng miệng chén hoặc động vật ăn tạp hoạt động về đêm với màu sắc trên thân rất dễ lẫn vào cành cây và đất đá, động vật bình thường không thể đề phòng, động vật ăn cỏ như linh dương rất dễ rơi vào miệng chúng.
Cũng may là loài trăn thường sẽ tiết ra mùi đặc biệt, dẫn đến chúng không thể che giấu vết tích của mình trước mặt lũ mèo bự, nếu mèo bự phát hiện ra chúng thì sẽ tự động đi vòng qua.
Ngơ ngác như sư tử cũng sẽ không nghĩ quẩn đến mức đi chọc vào trăn.
Trên xe, Lộ Bạch thắt chặt dây an toàn, mở một bản nhạc thích hợp để lái xe, tự thưởng cho mình một que kẹo mút, vui vẻ lên đường.
Khi trên xe chỉ có một mình, Lộ Bạch rất thoải mái dùng một tay nắm tay lái, xem như hưởng thụ đoạn đường lắc lư gập ghềnh này.
Mặt trời quá chói mắt, cậu đeo thêm một cặp kính mát, như vậy gần như đã che khuất cả nửa gương mặt.
“Trường Thọ, đi thôi!” Nhìn qua kính chiếu hậu, Lộ Bạch thấy sư tử bự còn đang la cà, bèn nhấn còi xe thúc giục nó.
Mà hình ảnh trước mặt khán giả cũng lắc lư theo nhịp lái xe của Lộ Bạch! Đoạn nhạc này dễ tẩy não quá, bọn họ cũng muốn lá xe theo!
Đi thôi! Đi về nơi xa nào! Đuổi theo giấc mơ của ta!
Bốn bánh xe địa hình vượt qua đường núi, băng qua sông suối, lắc lư nhưng vẫn tiến về phía trước —— tiến về phia thiên đường trong lòng ta!
“GRÀO ——” Sư tử bự chạy theo đằng sau, đây chính là hậu quả của việc lười biếng, mới chớp mắt thôi mà nhân viên cứu hộ đã chạy mất rồi.
“Ai bảo mày chậm chạp.” Lộ Bạch vừa phải lo đằng trước lại phải canh đằng sau, đề phòng báo đen chạy quá nhanh rồi chạy trật cả đường, sau đó không tìm thấy xe nữa…… Tuy rằng khả năng xảy ra việc này là rất nhỏ.
“Các vị khán giả thân yêu! Hiện giờ chúng tôi đang ở ngoài rìa vùng rừng rậm nhiệt đới, cho nên mọi người có thể thấy cây cối khá là thấp, hơn nữa cũng không đẹp, nhưng xin đừng nản lòng, tiếp tục đi về trước sẻ xuất hiện rừng cây lá rộng xanh mượt, đến đó là mọi người có thể nhìn thấy rất nhiều những loại cây cực kỳ cao, đó là nhà của hắc tinh tinh, hươu và hoẵng Siberia, vân vân……” Rất nhiều loại thú và chim, đếm cũng không hết, nơi đó chính là thiên đường của động vật.
Chỉ cần thử tưởng tượng đi xuyên qua một rừng cây lá rộng như thế sẽ có cảm giác gì?
Cảm thấy như chính ta đã có được cả thế giới tự nhiên này vậy.
Của riêng mình ta mà thôi!
Bình luận: Mong chờ!!!
Lộ Bạch thầm nghĩ: Mong chờ!
Đi dưới tán cây lá rộng sẽ ít có nắng chiếu trực tiếp, dù giữa ban ngày vẫn có thể lên đường.
Cảm giác dẫn theo mọi người cùng đi thật tuyệt, ngay khi Lộ Bạch dẫn theo khán giả cùng nhau tận hưởng thì giấc mơ của cậu bị tiếng báo động đánh