Cô ta cũng quá lừa mình dối người đi.
Đã không tin thì thôi lại còn cố chấp một mực khẳng định anh chỉ là qua loa với cô như vậy.
Cũng thật là đáng thương cho một Kiều Lệ Yến.
" Cạch.
"
Còn chưa kịp đáp trả lại ả thì cánh cửa phòng bất chợt mở ra.
Sự chú ý của cô cùng Kiều Lệ Yến cũng đổ dồn về phía người vừa bước vào.
- Phu nhân à, em dùng loại son gì mà lì vậy, anh chùi mãi cũng không ra này.
Anh nhíu mày có vẻ đang rất bất lực, miệng lẩm bẩm than trách cô còn tay thì vẫn đang lau lau vết son trên khoé môi.
Nhìn biểu cảm của anh không khỏi khiến cô bật cười, ai nói anh cưỡng hôn cô làm gì kia chứ.
- Anh làm thì anh tự chịu đi, ở đây không có bông tẩy trang cho anh dùng đâu.
Cô vắt chéo chân nhàn nhạt trả lời anh.
Dường như câu nói của anh đã hoàn toàn phủ nhận lời nói của Kiều Lệ Yến lúc trước đó.
Ả tức đến xanh mặt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra điềm nhiên, khoé môi không tình nguyện mà nở nụ cười.
- Sở thiếu anh vào dùng bữa đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.
Anh không để ý đến lời Kiều Lệ Yến nói mà trực tiếp đi qua mặt ả đến chỗ cô đang ngồi.
Bị lơ hẳn đi như không có mặt ở đây Kiều Lệ Yến nhíu mày, cơn sóng trong lòng dồn dập đập vào vách đá kiên nhẫn mà bào mòn đi từng chút, từng chút một.
Ánh mắt ả ta nhìn liếc qua môi anh vẫn còn đang đỏ vết son của cô rồi nắm chặt bàn tay lại không ngừng nghiến răng.
" Giản Duệ Y, cô chờ đấy.
"
Anh bước đến bên cạnh cô cố ý kéo sát ghế lại gần cô hơn rồi mới ngồi xuống bên cạnh.
Cậu thư kí mới đứng bên cạnh anh thấy vậy cũng giúp một tay để cô và anh được ngồi gần nhau hơn.
Bởi lẽ cậu ta cũng biết trước giờ quan hệ giữa cô và anh không được tốt, nếu bây giờ có thể giúp hai người một bước tiến triển mới thì nhất định sẽ chỉ có lợi mà không có hại.
Mặc dù mới chỉ đi theo anh trong thời gian ngắn nhưng cậu ta cũng biết được rằng anh có vẻ rất quan tâm cô.
Bằng chứng là bức ảnh được giấu kĩ trên nóc tủ tài liệu, bức ảnh cô mỉm cười đứng giữa một vườn hoa.
Ly Dân Vy nhìn theo ánh mắt của Kiều Lệ Yến rất nhanh đã đi tới để rót rượu giúp cô và anh.
Ánh mắt cô có vài phần đề phòng khi Ly Dân Vy đẩy ly rượu về chỗ cô.
Cứ ngỡ là bên trong chỉ có thứ thuốc ả đã bỏ trước đó mà theo như cô đoán là thuốc kích d*c thì còn có một loại thuốc khác mới được bỏ vào bên trong ly của cô.
Một thứ bột đỏ tươi hoà tan xuống dưới đáy cốc mà chỉ có một giây thoáng qua liền đã hoà tan cùng rượu.
- Vì sự hợp tác thành công lần này của Kiều gia và Sở thị, Lệ Yến xin được kính hai người một ly.
Kiều Lệ Yến mỉm cười đứng dậy cầm lấy ly rượu đưa về phía anh.
Theo như phép lịch sự tối thiểu trên bàn hợp tác anh cũng nhanh chóng cầm ly rượu lên để kính lại cô ta.
Kiều Lệ Yến không ngần ngại uống một hơi cạn sạch rồi đặt chiếc ly trống không xuống bàn.
Anh theo đó cũng dần dần đưa ly rượu lên miệng để uống.
- Khoan đã.
Cô đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy.
Bàn tay nhanh chóng giật lấy ly rượu trên tay anh ngăn không cho anh uống.
Kiều Lệ Yến nhíu mày trong lòng có chút dao động nhìn cô.
- Sao vậy? Phu nhân có điều gì muốn nói sao?
Cô lắc lắc ly rượu, khoé môi cong lên nét cười.
Kiều Lệ Yến biết rõ bản thân sẽ phải dùng loại rượu có thuốc nên nhất định đã uống thuốc giải trước đó.
Nhưng còn Ly Dân Vy thì sao? Chắc chắn rằng một phụ trợ lý như cô ta sẽ không có cơ hội được nhấp môi chứ nói gì đến việc uống một ly.
Vì vậy nên chắc chắn là sẽ không cần đến thuốc giải.
- Cô gái này hình như là người mới đúng không?
Cô cầm ly rượu quay sang nhìn Ly Dân Vy.
Ả ta có vẻ giữ bình tĩnh không được tốt cho lắm, mới bị cô hỏi một câu đã run cầm cập lắp bắp mà trả lời.
- Vâng...!tôi...!tôi là trợ lí của thư kí mới thưa phu nhân.
Tuy rằng không biết khi nãy cô ta đã bỏ thuốc gì vào trong ly rượu của cô nhưng chắc chắn sẽ là loại thuốc chẳng tốt một chút nào.
Cô có thể để ả uống ly rượu đó nhưng nếu lỡ như thứ thuốc kia là thuốc