Joe thiếu gia nhắc tới những người đó, Yên Tuy Chi cũng lựa chọn thử một lần, phát hiện Jim • Bunche tiên sinh này lại chú ý hết thật, cái gì cũng từng chụp.
Mặc dù điểm chính trong bức ảnh của ông ta khá mơ hồ, nhưng một bức ảnh luôn có nhiều người và vật hơn người khác.
Những vụ án vào nhiều năm trước kia, lúc gặp phải vướng mắc không thể tiến triển chút nào, thiếu nhất chính là thứ có thể tả lại chi tiết vặt vãnh như cũ.
"Vậy Bunche tiên sinh." Yên Tuy Chi hỏi, "Có ngại nếu chia sẻ vài tấm hình cũ không?"
Bunche theo bản năng trả lời một câu: "Nếu tôi ngại thì sao."
Trả lời xong, ông ta nghe đối phương cười một tiếng, tiếp đó một giọng nói khác mơ hồ truyền vào trong tai nghe, người nọ thấp giọng hỏi, "Cười cái gì?"
Đm.
Bunche mấp máy môi, im lặng văng ra một từ xúc động.
Ông ta rất dị ứng với âm thanh này, vừa nghe liền muốn ôm chặt máy ảnh.
"Vị luật sư Cố kia ở cạnh cậu?" Bunche hỏi.
"Đúng."
Bunche có bóng ma với Cố Yến, "Vậy một lát nữa hẵng nói, lúc nào hắn không có ở đó tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
"Vậy ông không cần gọi.
Lúc nào hắn cũng ở đây hết."
Cố Yến: "???"
Bunche: "???"
Yên Tuy Chi vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng mơ hồ nghe Jim • Bunche nhỏ giọng lầu bầu một câu, "Quan hệ của hai người như thế nào mà suốt ngày ở cùng nhau, sẽ không giống như lời đồn nói..."
"Lời đồn?" Yên Tuy Chi nhướng mày hỏi, "Lời đồn gì?"
Trong tai nghe, Bunche không trả lời ngay, có vẻ như đang đắn đo cái gì.
"Tôi đề nghị ông nói thẳng ra thì hơn." Yên Tuy Chi bình tĩnh nói.
"Cũng không có gì..." Có thể Bunche có bóng ma trong lòng với hai người này thật, vừa nghe Yên Tuy Chi nói như vậy, liền hé mồm nói theo bản năng: "Lần trước, một người bạn của tôi nhận được một ít tài liệu thực tế, nói —"
Ông ta mang theo chút cố ý, kéo dài âm cuối ra lập lờ: “Nói Cố đại luật sư tuổi trẻ tài cao của luật sở Nam Thập Tự có chút quan hệ không minh bạch với thực tập sinh của mình."
"Ồ? Vậy sao?" Yên Tuy Chi thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói lại không có gì khác thường, "Kích thích như vậy?"
Bunche: "..."
Phản ứng của thực tập sinh này cũng quá không cho mặt mũi.
Không thể đạt tới hiệu quả mong muốn, Bunche có chút không cam lòng, dứt khoát nói thẳng ra hết: "Nói luật sư Cố của các cậu lấy thân phận thầy hướng dẫn, dùng quy tắc ngầm với thực tập sinh của mình.
Nếu tôi không hiểu sai, thực tập sinh này là chỉ cậu đó."
Ông ta vốn mong cậu thực tập sinh kia sẽ có chút hoảng hốt, dù là yên lặng mấy giây, sau đó nói lắp cũng được.
Ai ngờ đối phương lại cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy xem ra tôi chiếm được tiện nghi lớn rồi."
"..." Bunche: "Thực tập sinh như cậu tại sao lại thế chứ?"
Đối phương vô cùng thản nhiên, "Vẫn luôn như vậy, có vấn đề gì không?"
Bunche nói: "Không vấn đề gì, bây giờ đương nhiên là không vấn đề gì.
Nhưng tư liệu sống nói rất có sách mách có chứng.”
"Nói có sách mách có chứng thế nào, ông nói đi?"
Bunche: "Nghe nói trước kia luật sư Cố chưa bao giờ nhận thực tập sinh, đến chỗ cậu lại phá lệ, đây là một.
Thực tập sinh bình thường không có được cơ hội lên tòa, ba năm tháng vẫn còn đang chạy chân làm chuyện vặt, cậu đi theo luật sư Cố, vụ án đầu tiên đã được ra tòa rồi, đây là hai.
Còn có vụ án ở hành tinh Thiên Cầm, một thực tập sinh muốn biểu hiện ra được dáng vẻ kia, thầy hướng dẫn phải dạy bao nhiêu chứ?"
Nói đến đây, Bunche liền lắm mồm hơn, bộ dáng như người từng trải nói: "Cậu không ra ngoài, không biết lời đồn truyền đi thú vị như nào đâu.
Cho dù là thật hay giả, nhưng một khi đã nói ra được nguyên nhân kết quả, sẽ có người tin.
Có vài người nhìn vậy sẽ nghĩ: Đúng nha, đúng là khác thường, hóa ra là như vậy, khó trách."
Ông ta lại nói: "Cậu mới bao lớn chứ, chưa cảm nhận được uy lực của lời đồn cũng là điều bình thường.”
"Ngược lại vừa vặn tôi cũng có chút hiểu biết." Thực tập sinh hơi dừng, còn nói, "Trừ ông và bạn ông ta, còn có ai nghe được nữa?”
Bunche còn muốn lập lờ, để cho đối phương gấp một chút, chiếm được chỗ tốt.
Nhưng không biết đối phương là cái gì thành tinh, căn bản không cắn câu, giống như chắc chắn lời này còn chưa bị truyền đi.
Ông ta đành phải nói: "Trước mắt không nhiều, cũng chỉ giữa phạm vi nhỏ bạn bè tán gẫu đôi câu thôi."
Phạm vi nhỏ này là nhỏ thật, bởi vì người lấy được tư liệu sống kia còn chưa ngu đến mức đưa những thứ này đến tay bạn bè trước, giống như Bunche ở trang web nhỏ thì thôi, dẫu sao không tạo ra được sóng gió gì, có cướp đi cũng không chiếm được độ hot.
Nhưng hàm là có chút lực ảnh hưởng, thì chưa biết thế nào.
"Người cung cấp tài liệu sống hẳn đã có sẵn kế hoạch, nói rõ sẽ không lập tức tuôn ra." Bunche nói, "Rất có ý tưởng, gần đây đề tài lây nhiễm đang nóng, ai cũng không vượt qua nổi, độ hot của án Ông lắc đầu có thể lên được mấy ngày, nhưng cũng không đến đỉnh điểm được.
Lại nói… cậu cũng không tò mò người cung cấp tài liệu sống này là ai sao?”
"Ông muôn nói thật, sẽ vòng một vòng rồi mới nói như vậy sao?” Thực tập sinh nói.
"..."
Bunche cảm thấy giao tiếp với luật sư thật là bực bội...
Thực tập sinh cũng vậy.
"Nhưng mà Bunche tiên sinh, vẫn phải làm phiền ngài giúp một chuyện." Thực tập sinh rất hiểu đạo lý "Đánh một cái cho một trái táo", vừa mới chọc tức xong liền lễ phép ngay.
Một bụng tức của Bunche xẹp hẳn đi, có chút bất đắc dĩ: "Nói."
"Trước khi người bạn của ngài lấy được chỉ thị truyền chuyện đó ra ngoài, làm phiền nói cho tôi một tiếng." Thực tập sinh nói, "Đây đối với Bunche tiên sinh mà nói hẳn không phải là việc khó gì."
Anh dùng câu khẳng định, lúc nói lại mang theo nụ cười, cách nói chuyện này quá dễ dàng cho người ta một ám chỉ tâm lý, khiến Bunche cũng không thế nói được chữ “không” ra khỏi miệng được, giống như nói "không", thì đồng nghĩa với việc ông ta không có bản lĩnh hỗ trợ tin tức được vậy.
Việc nhận thua kém này là việc mà Jim • Bunche ông ta có thể làm ra sao?
Nhưng ông ta lại không muốn đáp ứng