Jim • Bunche.
Cố Yến dùng gần một đêm để xem xong tập tài liệu, cực kì có ấn tượng với cái tên này.
Thật ra thì tần số ông ta xuất hiện trong tài liệu không hề cao, so với những phóng viên nổi tiếng hoặc những trang web báo chí hấp dẫn, số lượng bài báo của ông ta quả thực không đủ nhìn.
Ông ta cũng không phải loại ít mà chất lượng, nội dung bản thảo rời rạc, luôn tìm không ra điểm chính.
Mà hình ảnh ông ta chụp được cũng có vấn đề như vậy, tiêu điểm không vượt trội, chụp quá nhiều người và đồ vật linh tinh, không thể nhìn ra được chủ đề.
Nếu như là chỉ chú ý tới bản thân vụ án, khi nhìn phần tài liệu kia, phần lớn sẽ chỉ đảo qua những bài báo của Jim • Bunche, không cho rằng nó có giá trị, cũng sẽ không chú ý tới ông ta.
Cho nên nhiều năm qua vị phóng viên này vẫn mãi không thể nổi tiếng, cũng không phải không có nguyên nhân.
Nhưng ở trong mắt Cố Yến, cảm giác tồn tại của ông ta hơi mạnh.
Những bài báo và phong cách dài dòng rời rạc của ông ta, đánh bậy đánh bạ viết ra rất nhiều thứ khiến Cố Yến cảm thấy hứng thú.
Giống như bài báo về phiên xét xử có Yên Tuy Chi đi dự thính vậy, ông ta còn chụp rất nhiều bức ảnh không liên quan đến vụ án.
Dĩ nhiên, đa số là liên quan tới Yên Tuy Chi, dẫu sao anh là tiêu điểm của vụ án lần đó.
Nhưng cũng không giới hạn mỗi Yên Tuy Chi, còn có bị cáo, nguyên cáo, thậm chí cảnh sát phá án vân vân.
Từ những tấm hình kia của ông ta, có thể nhìn ra, sợ rằng người như Jim • Bunche sẽ lấy được đánh giá rất tầm cỡ.
Có lúc sẽ cho người ta cảm động, có lúc...!chắc là chỉ muốn kết thù.
Lúc Cố Yến đọc tài liệu có thuận tay lấy mấy tấm hình mà Bunche từng chụp, hắn mở lại nhìn lướt qua, vỗ tay Yên Tuy Chi một cái, chìa hình ảnh ra dưới mắt anh, dùng âm thanh đầu bên kia không nghe thấy, nói: “Đừng chọc người ta chạy mất, có lẽ còn phải tìm ông ta hỗ trợ."
Yên Tuy Chi nghe vậy cũng không lộ ra vẻ bất ngờ, mà làm một động tác tay với hắn, "Yên tâm, tôi rất ôn hòa."
Cố Yến tạm thời tin anh.
...
Trong nhà nghỉ quán bia kia, Bunche ho khan một tiếng, nặn ra nụ cười khá lịch sự, nói với đầu kia truyền tin: "Chào buổi trưa."
Hussey giữ lại ba phần mặt mũi cho thầy mình, nghiêm túc chính trực căng mặt ra, ở bên cạnh lẳng lặng nghe Bunche đối thoại với cậu thực tập sinh, trong lòng lại suy nghĩ: Phần mở đầu này có vẻ cũng không tệ lắm? Ông trời phù hộ, chỉ mong cậu thực tập sinh kia nói lời dễ nghe, chỉ mong thầy mình không bùng nổ, dù là nói không thành, trò chuyện nhiều mấy câu để hòa hoãn quan hệ cũng tốt.
Kết quả suy nghĩ này vừa mới nhô ra, Bunche lại nói tiếp một câu, "Nguyễn đại luật sư."
"..." Hussey yên lặng chống trán.
Nói như thế nào đây, đối phương chỉ là một thực tập sinh, nếu bạn thân gọi như vậy thì gọi là thân mật đùa giỡn, nhưng từ trong miệng Bunche nói ra, sao nghe cứ giống như âm dương quái khí giễu cợt vậy.
Nhưng Hussey biết, Bunche không phải đang giễu cợt thật, ông ta chỉ muốn tỏ ra thân thiết.
Một sự thân thiết… không làm được sẽ bị đánh.
Hắn ta lặng lẽ dịch về trước, dựng lỗ tai, mơ hồ nghe thấy trong tai nghe của Bunche có một giọng nói mang ý cười: "Chào buổi trưa, quá khen, xin hỏi ông là ai?"
Hussey: "..."
Ban đầu ở hành tinh Thiên Cầm, hắn ta tận mắt nhìn thấy Bunche cắn răng để lại thông tin liên lạc với vị Cố luật sư và cậu thực tập sinh kia.
Mặt Bunche nhanh chóng xanh mét, ông ta giật giật môi, giống như là yên lặng mắng một câu.
Tiếp đó ông ta lại nặn ra một nụ cười, nói: "Quý nhân nhiều chuyện hay quên, tôi là Jim • Bunche, phóng viên mạng Tổ Ong."
Đối phương cười lên: "Chỉ đùa một chút thôi, dĩ nhiên là tôi nhớ mà, ông còn mời tôi uống cà phê."
Bunche nhớ tới chuyện cũ, mặt lại xanh mét thêm một tầng: "..." CMN rõ ràng là cậu quay đầu bước đi không trả tiền được không?!
Đối phương tiếp tục: "Còn chủ động cho chia sẻ ảnh chụp của ông với tôi nữa chứ."
Bunche: "..."
Ai chủ động? Ai chia sẻ? Tôi chỉ trông mong làm giao dịch với cậu được không?!
Đối phương lại tao nhã lễ phép cười nói: "Hôm nay Bunche tiên sinh còn có chuyện tốt gì muốn chia sẻ sao? Tôi vô cùng mong đợi."
Bunche: "..."
Mẹ nhà cậu.
Ông ta không nói hai lời tháo tai nghe xuống, ném lên bàn, truyền tin tự động cắt đứt.
...
Trong phòng ăn của khách sạn Hanjin Garden, Yên Tuy Chi cực kì vô tội tháo tai nghe ra, âm thanh tút tút trong nháy mắt trở nên vô cùng rõ ràng.
Cố đại luật sư yên lặng uống một hớp rượu, dựa vào lưng ghế nhìn Yên Tuy Chi, nhàn nhạt nói: "Tpầy có vẻ hiểu lầm với cái từ ôn hòa này rồi đấy, thầy Yến.”
"Rất ôn hòa, ít nhất ôn hòa hơn năm đó chọc tức cậu rất nhiều.
Tôi chỉ cho ông ta một quan điểm chính trước, để tránh việc ông ta mong đợi quá cao." Yên Tuy Chi uống một hớp nước ấm, lại trừng hai mắt nói với Cố Yến, "Đánh cược không, tôi cược ông ta sẽ còn gọi lại, cậu cược ông ta không.”
Lần đầu luật sư Cố gặp phải giao dịch bị ép đánh cược như vậy, bất đắc dĩ nói: "Tôi cược cái gì chẳng lẽ không phải do tôi quyết định sao?"
Viện trưởng nào đó có lý chẳng sợ nói: "Cậu cứ nói có đặt cược hay không đi đã.”
Luật sư Cố: "...Đặt."
Đối với loại chuyện tính toán trong lòng này, hắn không hề kém hơn Yên Tuy Chi, thầy trò hai người có thể nói ngang sức ngang tài.
Người có tính cách như Bunche, lúc còn trẻ từng có nhiệt huyết và cố chấp, hơn nữa có góc nhìn và lựa chọn của mình, kiên trì không ít năm, cho nên bản chất là kiêu ngạo.
Nhưng sau khi ông ta bị từ chối quá nhiều, sẽ khó tránh khỏi có chút tự ti.
Người vừa kiêu ngạo vừa tự ti như vậy, trong tính cách cũng sẽ có tính hai mặt rối rắm, cảm tính không muốn làm, lý tính vẫn sẽ nhắm mắt đi làm, nhưng tâm tính lại hơi nhiều nghi ngờ.
Nếu như Yên Tuy Chi há mồm liền thuận theo yêu cầu của ông ta, cực kì khách khí mà phối hợp, ngược lại ông ta sẽ không được tự nhiên.
Cho nên Cố Yến cũng cảm thấy chốc nữa ông ta sẽ còn gọi đến.
Nhưng là ai bảo người đánh cược là Yên Tuy Chi đâu.
Vừa mới cược xong, máy thông minh lại rung lên.
Yên Tuy Chi cong mắt quơ quơ ngón tay với Cố Yến, nhận truyền tin lần nữa.
…
Trong nhà nghỉ quán bia, bà chủ không biết lấy một đĩa hạt dưa từ chỗ nào, vừa uống bia, vừa cắn hạt dưa, hiển nhiên đã coi vị khách này thành thú vui duy nhất trong cơn bão.
Bunche căng mặt, một tay đè lại tai nghe, một tay đẩy Hussey ra xa một ít, tỏ vẻ xua đuổi.
Giọng nói phía đối diện vẫn ôn hòa và mang