Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
“Cậu cũng thấy quen?” Yên Tuy Chi nghe vậy thì ngạc nhiên.
“Vậy cũng hơi khó nhỉ.” Laura thầm nói, “Hai người đều có ấn tượng không sâu… Đầu tiên không thể nào là người quen, cũng không phải là người đặc biệt gì, nếu không lấy trí nhớ của hai người, chỉ cần chú ý tới là sẽ không có khả năng gặp lại mà không nhận ra.
Có phải là gặp trên đường đi không?”
“Không đâu.” Yên Tuy Chi lắc đầu, chỉ vào Cố Yến, cười mà không cười nói: “Vị luật sư Cố này xưa nay đi đường không hề nhìn đông nhìn tây, những người tôi nhìn thấy hầu như hắn đều không nhìn thấy, sao có thể đồng thời cùng thấy quen được.”
“Vậy hai người đã từng cùng gặp một người nào chưa? Trước hết thu nhỏ phạm vi lại một chút, chọn lúc nào mà hai người đi chung với nhau á?” Laura vô ý thức hỏi.
Vừa dứt lời, cô liền phát hiện hai vị luật sư đều bất đắc dĩ nhìn mình.
Sửng sốt hai giây, cô mới kịp phản ứng — mỗi ngày người ta đều ở chung với nhau, căn bản không thu nhỏ phạm vi được.
Quý cô Laura tự nhiên bị tống một đống cẩu lương đầy miệng một cách bất ngờ, tự dưng bị thương, chỉ có thể nghiêm mặt kéo dài một tiếng “à —”, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cô lẳng lặng nhìn camera khắp sảnh lớn, “Đây là địa bàn của họ, xem camera chẳng khác nào khiến người ta nghi ngờ.
Vả lại sảnh này quá cao, góc độ camera cũng không chiếu được thẳng mặt.”
Lại có người tiến vào trung tâm nghiên cứu thuốc, bọn họ thật sự không tiện chờ ở đây nữa, liền đi về khu cách ly.
Sảnh lớn tầng một của khu cách ly cũng giống rất nhiều các bệnh viện khác, có đầy đủ hết thiết bị điện tử, nhân viên phục vụ, bác sĩ và hộ sĩ, điều khác biệt duy nhất chính là, cho dù là người ở bệnh viện, hay là bọn Yên Tuy Chi đều che mình lại rất kín, mẹ ruột có đến cũng không nhận ra.
Lúc đi qua một máy kiểm tra, Laura hơi đắn đo dừng bước.
Cô quay đầu nhìn thiết bị hình trụ kia, vỗ vỗ Cố Yến nói: “Nếu không — thử một cách hơi đần xem? Thiết bị kiểm tra ở bệnh viện đều sẽ ghi lại hết thông tin của các nhân viên, công khai toàn bộ.
Nếu cô gái kia có thể đi vào thang máy riêng, cũng coi như nhân viên làm việc ở đây đi.”
Yên Tuy Chi nhẹ giọng hỏi: “Laura, có phải cô nghĩ bọn họ là đồ ngốc không?”
Laura: “Nhỡ may thì sao.
Hai ngươi không biết chứ, loại cảm giác lời đến bên miệng mà không thể nhớ nổi này rất khổ sở, cho tôi điều tra thêm đi mà giáo sư.”
Cô nàng này đã hạ quyết tâm nếu có thể thử thì sẽ thử, cố chấp đi đến trước máy kiểm tra.
Giao diện cái máy kiểm tra này không còn xa lạ gì với Yên Tuy Chi và Cố Yến, giống với Xuân Đằng, thậm chí là các bệnh viện lớn của Liên Minh.
Trên thực tế không chỉ là giao diện, ngay cả nội dung cũng tương tự.
Tùy ý chọn một máy đều có thể tra được hồ sơ bệnh án, bao gồm cả thông tin đối phương khám ở các bệnh viện khác.
Laura thành thạo thao tác mấy lần, danh sách nhân viên công tác ở trung tâm lây nhiễm liền nhảy ra, gần trăm trang.
Cũng may tốc độ đọc tài liệu của bọn họ từ trước đến nay rất nhanh, đảo qua mỗi trang có kèm theo ảnh chụp, cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Laura thu mắt từ dòng cuối của trang cuối cùng về, nhếch miệng nói: “Ok, thật đáng tiếc, bọn họ không ngốc.”
Hiển nhiên trong máy kiểm tra chỉ công bố những người làm việc trong trung tâm lây nhiễm, mà người ta cũng không e dè, viết ngay tại dòng cuối cùng: Còn có một bộ phận nhân viên công tác đang trong quá trình chuyển đến, còn chờ công bố, nên danh sách sẽ còn đổi mới.
Dù sao trung tâm lây nhiễm này cũng mới thành lập hôm nay, có vài thủ tục không theo kịp cũng là hợp lý, ngay cả báo cáo cũng không tìm được gì.
Laura không có mục đích nhấn vào thông tin cụ thể của vài nhân viên, “Bác sĩ và hộ sĩ đều là mới tuyển, chắc không quen biết lẫn nhau, có túm ai đến hỏi cũng không được gì.”
“Được rồi, đi thôi.”
Cô đang muốn đóng giao diện lại, Yên Tuy Chi lại cản ngón tay của cô, “Chờ một chút.”
“Sao vậy?” Laura nhìn vào màn hình lần nữa theo ánh mắt của anh.
Yên Tuy Chi hơi lướt ngón tay, cuối cùng dừng trên một phần nào đó.
Phần kia cũng không phải thông tin quan trọng gì, mà là thời gian 3 lần kiểm tra sức khỏe thường kỳ của nhân viên gần đây nhất.
Trên giao diện chia ra theo thứ tự là 5 ngày trước, tháng 3 năm nay cùng với tháng 5 năm ngoái.
Mỗi một cái đều có ghi chú riêng.
Đằng sau 5 ngày trước viết rõ là kiểm tra sức khoẻ để nhận chức.
Phần tháng 3 thì viết: kiểm tra sức khoẻ toàn dân ở Decama.
Yên Tuy Chi dừng tay lại chỗ này, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên câu “đổi ngày kiểm tra sức khoẻ”.
“Suýt nữa thì quên mất.” Anh nói, “Năm nay chính sách về bệnh viện ở Decama của Liên Minh có thay đổi, đổi ngày kiểm tra sức khoẻ.”
Những hành tinh khác vẫn còn tốt, Decama bởi vì có số lượng người di chuyển lớn, kiểm tra sức khoẻ khá đặc biệt.
Mỗi khi đến kỳ kiểm tra sức khoẻ, tất cả người đặt chân lên hành tinh Decama, cho dù hộ khẩu ở đâu, đều phải đến bệnh viện, để phòng ngừa họ mang theo dịch bệnh truyền ra khắp Decama.
Mà tháng 3 tháng 4 vừa rồi là lúc tỉ lệ phát bệnh cao, Xuân Đằng dẫn đầu các bệnh viện trong Liên Minh dứt khoát nộp đơn, xin chuyển kỳ kiểm tra sức khỏe hàng năm lên tháng 3.
“Tháng 3.” Cố Yến hiểu được ý của anh, “Người mang theo con chim Mục Đinh – Bard tiên sinh kia nhập cảnh vào tháng 3.”
Kỳ kiểm tra sức khoẻ bắt đầu từ ngày mùng 5 tháng 3 – kéo dài 25 ngày, thời gian Marcus · Bard nhập cảng vừa vặn đúng vào kỳ kiểm tra sức khoẻ, cho nên gã sẽ không thoát được.
Bởi vì người hoàn thành kiểm tra sức khoẻ sẽ được ghi vào hồ sơ thông hành, sau kỳ kiểm tra, chỉ có người cầm theo ghi chép này mới có thể tự do ra vào bến cảng, đi đến những hành tinh khác.
Nói cách khác, cho dù nơi khác không tìm ra được quá nhiều thông tin về gã, thì trong hồ sơ của bệnh viện cũng sẽ có một ít.
“Ghi chép nhập cảng của Joe đâu? Không phải bên trong có số căn cước sao! Nhanh điều tra thêm đi!” Laura lập tức nói.
Trước đó bọn họ khó tìm kiếm được, một mặt là tin tức của người này quả thật rất ít, một phương diện khác cũng là bởi vì không tìm được gì nhiều từ trong video nhập cảng, đơn giản dùng khuôn mặt để kiểm tra thì kết quả tìm kiếm sẽ rất bị hạn chế.
Yên Tuy Chi nhập số căn cước của Marcus · Bard vào, dùng thời gian để tìm kiếm, máy kiểm tra liền nhảy ra vài ghi chép lẻ tẻ.
“Có tổng cộng 3 cái, hai cái còn là ghi chép về chữa bệnh cho thú cưng nữa chứ.” Laura tức giận nói.
Ghi chép về chữa bệnh cho thú cưng kia rất đơn giản, người bệnh đều là con chim Mục Đinh của gã.
Một lần là bởi vì không cẩn thận ăn nhầm thuốc nên phải đi xử lý dạ dày, một lần khác là bởi vì thời gian dạo chơi ở hành tinh khác quá dài cho nên nội tạng bị hư hại.
Trong hai ghi chép này không có thông tin về gã, phần lớn là ảnh chụp khám bệnh cho chim.
Bọn Yên Tuy Chi không tốn quá nhiều thời gian vào hai phần này, ngược lại xem cái thứ ba.
Không hề ngạc nhiên, cái thứ ba chính là phần kiểm tra sức khỏe vào tháng 3.
“Tại cụm G12, Xuân Đằng.”
Vì để đáp ứng việc kiểm tra sức khỏe toàn dân hàng năm một lần, các bệnh viện lớn ở Decama đều sẽ điều ra toàn bộ nhân viên y tế, kết hợp với nhau, cụm G12 này là một chỗ tạm thời.
“Người như Marcus · Bard này, chắc hẳn lúc kiểm tra sẽ rất cẩn thận nhỉ?” Laura nói, “Thông tin về gã ít như vậy, nói rõ là cố ý giấu giếm.
Loại kiểm tra sức khoẻ này nhất định phải để lại thông tin, chắc hẳn gã sẽ không tùy tiện đi tìm một bác sĩ nào đó thay thế.
Cho