Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Phần lớn những đường bay tư nhân và đường bay công cộng từ Tửu Thành đến Decama đều không giao nhau, nhưng cũng có ngoại lệ.
Lần này Joe dùng một đường như vậy.
Trên quỹ đạo gần đến Decama, một hành tinh cách bọn họ không xa đang không ngừng lóe ra ánh sáng hình mây mù.
“Máy hướng dẫn hình người, bên kia là khu gì vậy?” Yên Tuy Chi nhìn thấy từ cửa sổ con tàu, vỗ vỗ Cố Yến bên cạnh.
Yên giáo sư hiểu biết nhiều, nhưng cảm giác về phương hướng và vị trí vẫn dậm chân tại chỗ từ nhiều năm trước.
Nhược điểm này không chỉ thể hiện ra ở dưới mặt đất, mà trong vũ trụ cũng như vậy.
Một khi lên tàu bay, toàn bộ hành trình anh đều ở trong trạng thái “Đây là đâu? Kia là đâu? Chúng ta đang ở đâu?”
Nhưng mà giáo sư sĩ diện, bình thường không hề thể hiện ra.
“Khu hành tinh α.” Cố Yến nói.
“Mấy hành tinh như Thiên Ưng cũ là ở khu đó?” Yên Tuy Chi nói thầm, “Có phải quỹ đạo công cộng từ Hách Lan đến Decama ở bên kia?”
“Ừm.” Cố Yến nhìn mây mù lấp lóe kia, nói: “Hẳn là có tàu bay đang sửa chữa ở đó.”
Tàu cỡ lớn tiếp nhận sửa chữa tàu bay bị trục trặc sẽ phát ra ánh sáng lấp lóe nhắc nhở, ra hiệu quỹ đạo này đang bị chặn, tạm thời không dùng đến.
Mà đến khi xong rồi, tàu sửa chữa sẽ lại phát ra một loại nhắc nhở khác, mục đích là thông báo một tiếng: Chúng tôi sắp khởi động, chú ý né tránh đừng đi vào.
Quỹ đạo từ Hách Lan đến Decama, lại vừa lúc có tàu bay đang sửa chữa, không phải cái của chủ nhà thì còn là gì?
Yên Tuy Chi nhìn một hồi, nói: “Tần suất lấp lóe này, chắc sắp xong rồi, có phải chủ nhà kia của tôi không phải bị chặn tiếp rồi không?”
Anh nói, lại thử nhắn tin cho chủ nhà Mervyn · White.
Hai giây về sau, âm thanh nhắc nhở tin nhắn gửi đi không thành công vang lên.
Cố Yến lại gần nhìn thoáng qua, thông báo nói tín hiệu của đối phương đang bị ngăn chặn.
“Sắp xong rồi mà tín hiệu còn chưa được khôi phục?” Yên Tuy Chi chậc một tiếng, không hài lòng lắm với hiệu suất sửa chữa.
“Nhìn tình hình này, trễ nhất là ngày mai có thể tới cảng.” Cố Yến quan sát cụm ánh sáng kia, trấn an.
“Sợ chủ nhà gặp phải phiền phức mà thôi.
Đơn giản là tín hiệu trục trặc thì không quan trọng lắm.” Yên Tuy Chi nói, “Trước kia tôi đi công tác cũng gặp tàu bay bị trục trặc hai lần, một lần sửa chữa 1 2 ngày, một lần sửa chữa 10 ngày, đều dài hơn lần này, mà toàn bộ quá trình đều không có tín hiệu.”
“Hơn mười ngày không có tín hiệu? Gian nan vậy?” Cố Yến tính toán thời gian tàu bay cập cảng, gọi ít cà phê để tỉnh táo, “Tôi chỉ gặp phải trục trặc nhỏ, chỉ chậm trễ một ngày, không ảnh hưởng đến tín hiệu.”
“Chắc người muốn liên lạc với tôi sẽ rất khó chịu, nhưng đối với tôi chỉ giống như nghỉ phép, vui vẻ yên tĩnh.” Yên Tuy Chi dừng một chút, lại nói: “Nhưng về sau sẽ rất khó nói.”
“Ừm? Vì sao?” Cố Yến thuận miệng hỏi một câu.
Yên Tuy Chi cười như không cười nói: “Hơn mười ngày không có tin tức, bạc hà tôi nuôi bị người ta dắt đi mất thì làm sao bây giờ?”
“…”
Luật sư Cố vừa đứng lên, nghe vậy thì nhìn chăn bông trong tay mình, dứt khoát cúi người bọc kín người nào đó đang hươu nói vượn lại không động đậy được nữa.
Hắn quấn chăn bông quanh người Yên Tuy Chi, bọc anh thành con nhộng, sau đó chống tay lên tay ghế, vòng con nhộng ở giữa tay mình, hỏi: “Rốt cuộc là thầy cho tôi bao nhiêu hình tượng kì quái?”
Yên Tuy Chi bị quấn đến mức dở khóc dở cười, anh động tay hai lần, phát hiện không thể tránh được, liền mặc kệ luôn.
Trong lúc đó thậm chí còn dung túng hất cằm lên, thuận tiện cho Cố Yến quấn chăn.
Anh thể hiện ra vẻ rộng lượng của nghề nhà giáo, cực kì thản nhiên nói: “Có không ít hình tượng, luật sư Cố có gì bất mãn thì cứ nói.”
Cố Yến nhíu mày: “Thầy sẽ sửa?”
Giáo sư Yên bình tĩnh nói: “Nghĩ gì thế, đương nhiên là không.”
Đã biến thành cái kén rồi mà vẫn còn hùng hồn như vậy, thật là…
Cố Yến rũ mắt nhìn anh một hồi, nhíu mày nói: “Vậy đừng giả vờ dân chủ, tôi không không chịu được đâu.”
Yên Tuy Chi đảo mắt qua khuôn mặt đẹp trai của hắn, “chậc” một tiếng giả vờ bất mãn, “Tên học sinh này thật khó hầu hạ.”
Anh nói rồi nghển cổ lên hôn Cố Yến một cái, lại dựa vào lưng ghế cong khóe miệng hỏi: “Thế này có chịu được không?”
Ánh mắt luật sư Cố khẽ động, dùng một loại giọng như tự biện hộ nói: “Ba năm trở lên.”
(*) Theo tôi hiểu là trong luật hình sự của TQ có quy định về tội “híp d.â.m” là phạt tù có thời hạn từ ba năm trở lên, 10 năm trở xuống, nếu tình tiết nghiêm trọng thì phạt tù có thời hạn là 10 năm trở lên, tù chung thân hoặc tử hình.
Không biết có đúng không nữa…
“…” Giáo sư Yên: “Đến đây, cậu gỡ cái chăn này ra, tôi sẽ cho cậu cảm nhận xem cái gì gọi là ba năm trở lên.”
Cố Yến sao có thể để người không an phận này lấy lại tự do được, không chừng lại nghĩ ra ý xấu gì đó.
“Không cần, tự tôi làm.” Hắn nói, cúi đầu hôn Yên Tuy Chi một hồi, đứng dậy đi rót cà phê.
Lúc hai người náo loạn, máy thông minh của Yên Tuy Chi rung lên.
Anh đẩy chăn bông ra, đưa tay mở màn hình nhìn thoáng qua.
Vốn cho rằng là chủ nhà trả lời, kết quả lại là một khung nhắc nhở.
“Cái gì đó?” Cố Yến đưa cốc cà phê cho anh.
Yên Tuy Chi nhận lấy uống một ngụm, chuyển màn hình cho hắn nhìn, “Trước đó dùng hình xăm và nốt ruồi của tên Bard kia để tìm kiếm, thuận tay tìm trong kho tài liệu của tôi, về sau vội lên tàu bay nên quên mất.
“
Anh nói rất tùy ý, nhưng chữ bên trên khung nhắc nhở lại khiến Cố Yến nhíu mày.
“Tìm kiếm thất bại, kho mục tiêu không khả dụng?” Hắn đọc kết quả này, “Thầy tìm qua mạng?”
Nếu như tìm qua mạng, vậy trong hành trình từ Tửu Thành ra vũ trụ có lẽ sẽ có lúc tín hiệu không ổn định, ảnh hưởng đến việc tìm kiếm.
Bao gồm cả quá trình tàu bay đang di chuyển, có đôi khi cũng sẽ có lúc tín hiệu bị gián đoạn.
“Không.” Yên Tuy Chi nói, “Chỉ tìm trong kho của máy thông minh thôi.”
“Vậy tại sao lại là kho mục tiêu không khả dụng?”
Cố Yến suy nghĩ một lát, mở máy thông minh của mình ra, tìm kiếm một người bạn trong danh bạ.
Đó là người mà Cố Yến đã nhờ giúp lúc Yên Tuy Chi đi qua máy kiểm tra