Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
“Thầy đang ghen?” Cố Yến thấp giọng hỏi.
Yên Tuy Chi chỉ máy thông minh ở ngón tay hắn, thứ đồ kia rung lên rất không đúng lúc, rất biết chọn thời gian.
“Đang rung ầm ầm kìa, cậu không định nhận hả?”
Cố Yến nhíu mày, “Một cuộc vẫn có thể chờ được.”
Yên Tuy Chi: “Nhỡ may là việc gấp thì sao?”
Hiếm khi được nắm chặt cái đuôi mèo, luật sư Cố không muốn buông tay lắm.
Nhưng máy thông minh vẫn luôn rung, mà trong mắt một vài người lại ẩn chứa ý cười ranh mãnh nhìn hắn.
Chính là cố ý.
Cố Yến liếc mắt nhìn anh, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Alo?”
“Alo, cậu có đó không?” Đối phương vừa bắt máy liền hỏi, “Sao đến trưa mà vẫn không có phản ứng vậy?”
Người gọi đến chính là người bạn giúp hắn kiểm tra máy thông minh.
Bọn Cố Yến vẫn luôn ở chỗ Dvor Eweth, về sau lại bởi vì tắt máy để vào phòng thí nghiệm của Lâm Nguyên, nên vẫn chưa liên hệ lại với hắn ta.
Cố Yến giải thích: “Xin lỗi, trước đó có chút việc.”
“À, không có việc gì, không quan trọng.
Tôi chỉ muốn hỏi, cậu đã cài phần mềm tăng cường bảo mật vào máy chưa?”
Cố Yến: “Vẫn chưa.”
“May mắn may mắn!” Người bạn kia nói: “Đừng cài vội! Cài là thành chuyện xấu đấy.”
Cố Yến: “Có ý gì?”
Đối phương hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Gửi cho cậu một chương trình, trong hướng dẫn sử dụng có nói rõ, cậu nhìn là biết.”
“Sao vậy?” Sau khi cúp máy, Yên Tuy Chi hỏi Cố Yến.
Cố Yến chia sẻ màn hình cho anh xem người điện đến là ai, “Không biết, đang úp úp mở mở.”
Trong quá trình chờ đối phương gửi tin, Cố Yến lại thuận tay mở thông báo buổi trưa đã bỏ qua.
Trong thông báo có một dấu đỏ, thể hiện kết quả tìm kiếm cơ sở dữ liệu.
Cố Yến vốn dĩ đã lướt qua, lại nhanh chóng kéo về.
Đó là thứ hắn đã tìm kiếm trong máy thông minh trước khi đến chỗ Dvor Eweth.
Từ khóa tìm kiếm là đám nốt ruồi đỏ sau cổ, cùng với hình xăm át bích ở cổ tay kẻ dọn đường kia, phạm vi tìm kiếm bao gồm tất cả tài liệu có trong máy thông minh.
Cố Yến nhấn mở thông tin chi tiết.
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua, liền chống đùi hắn ngồi dậy, “Lại chỉ có một kết quả?”
Kết quả nguồn tài liệu có tên là “Hussey”.
Cố Yến sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, đây là lúc ở hành tinh Thiên Cầm, đống ảnh mà bọn họ lấy được từ trong máy ảnh của hai phóng viên Bunche và Hussey, là những thứ bọn họ chụp được mấy năm gần đây.
Sau khi Cố Yến lấy được cũng không có ý định xem, sửa lại tên gửi cho Yên Tuy Chi rồi thuận tay xóa đi, nhưng cũng không xóa vĩnh viễn, trong vòng ba tháng vẫn có thể khôi phục lại.
Không nghĩ tới lần kiểm tra này lại tìm được trong mục đã xóa.
Kết quả tìm kiếm là một đoạn video.
Video quay ở ngoại ô phía bắc khu Knight, đó là một dãy nhà trọ cũ kĩ, mặt tường có đầy vết bẩn loang lổ, phong cách lạc hậu hơn khu Pháp Vượng 50 năm, phần lớn là người già ở.
Nhà trọ nhiều người già kiểu gì cũng sẽ rất náo nhiệt, bởi vì bọn họ luôn túm năm tụm ba phơi nắng nói chuyện phiếm, dắt chó đùa mèo.
Bởi vậy, trong khu nhà đó cũng có rất nhiều cửa hàng và quán trà nhỏ.
Ống kính đang nhắm vào một dãy nhà nào đó.
Lối vào dưới tầng có một nhóm bà lão đang túm tụm nghị luận ầm ĩ.
Một đám người mặc đồ cảnh sát khu Pháp Vượng cầm súng lục, ngăn chặn đám người, dẫn một người đàn ông từ trong tòa nhà ra.
Gã đàn ông kia có một quả đầu rối tung, tóc dài ngang trán che mất đôi mắt.
Gã bị mấy cái nhân viên cảnh sát áp tải, vốn vẫn luôn cúi đầu, lúc ra khỏi hành lang lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nửa bên mặt có vết bỏng cực kì dữ tợn đáng sợ.
Gã nhe răng rống lên hai tiếng như dã thú với đám người đứng xem, dọa cho họ phải lui lại mấy bước.
Cảnh sát cảnh cáo gã một tiếng, gã lại cười ha ha với đám người bị hù dọa, cười đến cuối cùng lại biến thành khóc hu hu.
Từ một đoạn video ngắn ngủi này có thể nhìn ra, tình trạng tinh thần của người này rất có vấn đề.
Nhìn thấy gã đàn ông này, Cố Yến liền sa sầm mặt.
Yên Tuy Chi nhẹ nhàng “A” một tiếng, “…Thế mà lại quay được cái này.”
Gã đàn ông này tên là Karl Richard — thủ phạm của vụ nổ kia.
Dựa theo tin tức tra được từ vụ án, gã đã từng chịu bỏng nặng vì công việc, lại bị công ty đuổi việc, bảo đảm sinh hoạt bị sụp đổ trong nháy mắt.
Tinh thần của gã cũng hoàn toàn sụp đổ trong biến cố và đả kích này, trở thành một tên điên đúng nghĩa.
Sau đó gã mang theo thù hận với công ty cũ, cho nổ khách sạn mà ông chủ và quản lý ở.
Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày Cố Yến đều nhìn khuôn mặt dữ tợn của kẻ điên kia, trầm mặc rất lâu trong phòng làm việc.
Đây gần như trở thành một loại phản xạ có điều kiện, đến mức lúc hắn nhìn thấy đoạn video này, lại đột nhiên trầm mặc.
Cũng may hệ thống tìm kiếm của máy thông minh rất biết nhìn sắc mặt người, nó kịp thời lấy ra một bộ phận bên phải đoạn video, tự động phóng to.
Đó là một cửa hàng đồ ăn sáng, lúc cảnh sát bắt Karl Richard, vừa lúc là sáng sớm, bên ngoài cửa hàng đồ ăn sáng có đầy người ngồi, đa số là người già dẫn theo trẻ con, còn có ít người trẻ tuổi đi làm buổi sáng.
Người ở mỗi bàn đều quay mặt về phía Karl Richard xem náo nhiệt, thậm chí có người còn đứng lên, chỉ có vài người lẻ tẻ không thích náo nhiệt là ngoại lệ, nhìn qua hai lần rồi tiếp tục cắm đầu ăn sáng.
Khung tìm kiếm xác định mục tiêu chính là một người trong số đó.
Đó là bóng lưng của một gã đàn ông, ăn mặc rất bình thường.
Gã cúi đầu ăn cháo, toàn bộ quá trình đều không quay lại, cho nên căn bản không nhìn thấy khuôn mặt.
Gã ăn cháo xong liền đứng dậy, đưa tay rút một tờ giấy trên bàn lau miệng.
Lúc gã làm động tác này, khung tìm kiếm màu đỏ chia thành hai, dừng trên gáy và cổ tay gã.
Nốt ruồi đỏ và hình xăm át bích hiện ra rất rõ, gã có đặc điểm y như kẻ dọn đường kia.
Lúc gã đứng dậy muốn đi, bên cạnh có một ông cụ nhiệt tình túm lấy tay áo gã.
“Đang nói cái gì vậy?” Yên Tuy Chi lẩm bẩm.
Nhờ có máy ảnh