Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Sáng sớm khu Pháp Vượng đã có sương mù, khắp nơi đều là tối tăm mờ mịt, tầm nhìn rất ngắn.
Đến giờ làm việc, những bóng người lắc lư trong hoa viên thành phố, tiện tay chụp một tấm thì chẳng khác gì Dead Rising(*) phiên bản sương mù.
(*) Tên một trò chơi kinh dị sinh tồn, có zombie
Giáo sư Yên vừa ngồi trên ghế sô pha, vừa chờ Cố Yến lên tầng lấy đồ, vừa chuyển ống kính của máy thông minh chụp lại khung cảnh kinh khủng này.
Lại không cẩn thận chụp được một bóng dáng cao gầy ngoài cửa.
Yên Tuy Chi thu màn hình, lê dép lê đi mở cửa, sau đó liền bị sắc mặt trắng bệch và quầng thâm mắt to đùng ngoài cửa làm cho giật nảy mình.
“Cô Fizz?” Yên Tuy Chi kinh ngạc, “Cô sao vậy? Không khỏe sao?”
“Ừm… bị sốt.” Fizz nói bằng giọng mũi, cô hít mũi một cái, lau trán nói, “Tối hôm qua tôi làm một chuyện ngu xuẩn, trở về quá muộn quá mệt mỏi, lại ngủ trong bồn tắm, sáng nay tỉnh lại liền thành như vậy — Hắt xì…!”
“… Lại?”
Fizz: “Đúng vậy, lại lần nữa.
Trước kia cũng từng phạm sai lầm ngu xuẩn này rồi, nhưng cũng may nửa đêm có thể đông lạnh mà tỉnh, lần này lại ngủ một giấc đến — Hắt xì — sáng.”
Yên Tuy Chi: “…”
Yên Tuy Chi nhìn dáng vẻ lung lay sắp đổ của cô, liền lo lắng nhíu mày lại, “Cô vẫn nên vào ngồi nói đi.”
Fizz yếu ớt khoát tay: “Không được, tôi đến để đi nhờ xe.”
Lúc đang nói chuyện, Cố Yến đi từ trên tầng xuống, chợt nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện trong đám sương mù dày đặc ngoài cửa, suýt nữa cho rằng Yên Tuy Chi gặp quỷ.
Dừng hai giây mới phản ứng được, “Fizz?”
Fizz suy yếu hỏi: “Cố, có phải hôm nay anh hay đến bệnh viện gặp đương sự không? Thuận tiện chở tôi một đoạn đường đi, hệ thống chống sương mù của xe tôi còn chưa sửa, không dùng lái tự động được, vì an toàn của mọi người, tôi cũng không dám tự lái đi.”
Cố Yến không nói hai lời, sải bước ra cửa, ấn phím điều khiển trên máy thông minh mấy lần, chiếc xe màu đen chống phản quang trực tiếp dừng ở phía trước Fizz, thậm chí còn tri kỷ lịch sự mở cửa xe.
“Ông trời của tôi ơi, chỗ ngồi phía sau đã chỉnh thành kiểu thoải mái rồi à nha?” Fizz ôm ngực tiến vào trong xe, “Hai người tri kỷ như thế, sẽ hại tôi không tìm được bạn trai đấy.”
“Không đến mức, vẫn luôn mở kiểu thoải mái, không phải đặc biệt điều chỉnh.” Luật sư Cố luật tốt bụng giúp cô hạ thấp mấy phần độ khó tìm bạn trai.
“Sao lại như vậy? Mấy ngày trước lúc tôi nhìn thấy, rõ ràng còn là kiểu bình thường mà, đừng nhân lúc tôi sốt mà lừa gạt bạn bè.” Cô Fizz thể hiện ra sức quan sát nhạy cảm của mình.
Cố Yến im lặng im lặng nhìn người bạn này hai giây, kéo hộp y tế loại xách tay ở cốp xe ra, chỉ nói: “Uống thuốc.”
Nói xong liền đóng cửa xe lại cho cô.
Dù sao cũng là bệnh, Fizz lên xe liền không còn liến thoắng nữa, nhận một cốc nước nóng, lặng yên ngồi ở vị trí phía sau.
Ngược lại Yên Tuy Chi và Cố Yến có chút không quen, thỉnh thoảng sẽ liếc ra sau nhìn cô một cái, xác nhận cô còn chưa sốt đến choáng váng.
“Hai người có cần ngăn trước sau lại không?” Xe chạy được một hồi lâu, Fizz mới chậm chạp nhớ tới, “Tôi sợ lây cho hai người.”
“Không có việc gì.” Yên Tuy Chi cười nói, “Nếu lây thật cũng không sao, dù sao gần đây đều ngâm mình ở bệnh viện, có sốt chìa tay ra là có thể cho bác sĩ tiêm một mũi rồi.”
Fizz phi phi hai tiếng, “Đừng có thúi mồm, sốt khó chịu lắm.”
“Nhưng mà lại nói — gần đây hai người đều ở bệnh viện sao? Không bỏ rơi đương sự kia nữa hả?” Fizz nói, “Hôm qua cán bộ văn thư còn cảm thán, nói loại đương sự nóng nảy kia, gặp phải người như hai người, lơ gã đi mấy ngày là gã sẽ biết gấp, miễn cho lằng nhằng dài dòng.”
Cố Yến nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, “Hai người còn bàn luận những việc này?”
“Đương nhiên, bản án có sức hút cao như vậy, các sếp trong sở, bao gồm cả đám đối tác đều rất có hứng thú.”
Fizz nói đến việc vặt vãnh liền rất hào hứng, quầng thâm mắt cũng không còn nặng như trước nữa, “Không phải vài ngày trước ai người bỏ rơi đương sự đi công tác sao, đám sếp kia đều không ngồi yên được, còn hỏi cán bộ văn thư của cậu – Adams là rốt cuộc cậu có phần thắng hay không, có chuẩn bị cẩn thận hay không, còn túm được tôi hỏi một lần, cũng chỉ bởi vì chúng ta là hàng xóm.”
“Thật sao?” Yên Tuy Chi nói, “Nam Thập Tự cũng không phải chỗ nhỏ, có bản án gì mà chưa từng thấy đâu, không đến mức như vậy chứ?”
Fizz nói: “Không phải tiệc rượu lần trước xảy ra án mạng sao, rất ảnh hưởng đến hình tượng của luật sở.
Chắc bọn họ hy vọng có thể mượn bản án này để lấy lại danh tiếng, cho nên mới ước gì hai người cả ngày cả đêm đều không ngủ được, nhào vào vụ án này để bày tỏ thành tâm.
Tôi nói với bọn họ là hai người tra được chứng cứ có lợi nhé, miễn cho bọn họ lại quan tâm linh tinh.”
…
Sáng sớm bệnh viện Xuân Đằng đã rất bận rộn.
Cố Yến vừa vào cửa đã nhận được một cuộc gọi, đến từ nhân viên cảnh sát trông coi đương sự Horace · Ji.
“Là tôi.” Cố Yến nói, “Bên tôi có chút việc, có thể phải đẩy thời gian gặp mặt ra thêm nửa giờ—”
“Không cần đẩy không cần đẩy!” Fizz đang lướt máy thông minh để đăng ký, nghe vậy vội vàng phất phất tay với bọn họ: “Khám bệnh không là vấn đề gì với tôi cả, hai người bận chuyện của hai người đi thôi, không cần đi theo tôi làm trễ nải thời gian.”
Không biết đối phương lại nói cái gì, Cố Yến “Ừ” một tiếng, nói với Yên Tuy Chi: “Em ở đây với Fizz, tôi qua chỗ của Horace nhìn xem, có tình huống đột phát.”
“Tình huống như thế nào?”
Cố Yến tắt máy: “Không nói, chỉ nói muốn hủy bỏ cuộc hẹn.”
Loại tình huống này cũng không còn lạ gì đối với luật sư bọn họ, rất có kinh nghiệm xử lý, không tính là gì phiền toái lớn gì.
Cố Yến lên tiếng chào hỏi, liền đi trước.
Yên Tuy Chi và Fizz đi vào phòng.
Bác sĩ vừa lắp máy kiểm tra cho cô, vừa nói: “Sao lại bị sốt?”
Cô Fizz lại thuật lại hành động vĩ đại ngủ trong bồn tắm của cô một lần.
Bác sĩ nghe mà nhíu mày, “Cứ ngủ một đêm như vậy, người trong nhà cũng không gọi cô à?”
Fizz nhếch miệng nói: “Một kẻ độc thân, không có người trong nhà, ai có thể phát hiện ra chứ?”
“Xin lỗi.” Bác sĩ chỉ nhìn Yên Tuy Chi, đại khái nghĩ anh là bạn trai của Fizz.
Bác sĩ lúng túng ho một tiếng, lại nói: “Nhưng lần sau không được như vậy nữa, không nói đến cái khác, làn da cũng chịu không nổi.
Mấy người trẻ tuổi các cô các cậu sống một mình đúng là quá nguy hiểm.”
Lúc ông lão này đang thao thao bất tuyệt quan tâm đến Fizz, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của Lâm Nguyên: “Yên — xét nghiệm máu hả? Nguyễn Dã?”
Mấy ngày qua