Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến đến phòng y tá, các cô tố cáo với họ một rổ tội trạng.
Đương nhiên, chủ yếu là với Cố Yến, dù sao mọi người đều biết hắn là luật sư của Horace · Ji.
Ở trong mắt rất nhiều người không hiểu rõ chức quyền, hắn tương đương với người giám hộ của Horace · Ji.
“Mỗi một lần tiêm truyền dịch gã đều không phối hợp, mỗi một lần!”
Nhóm y tá đứng trong phòng y tá rồi không còn gò bó như ở trong phòng bệnh nữa, còn kéo khẩu trang đến tận cằm.
Miệng khép khép mở mở như gảy đậu, liệt kê ra một loạt tội trạng.
“Đi thành hình rắn luôn.” Một y tá trong đó uốn éo bàn tay thành hình chữ S sinh động, “Lúc nào cũng có thể làm như vậy để tránh mũi kim! Bình thường nằm ở trên giường không thích động đậy, vào lúc đó lại vô cùng linh hoạt!”
Luật sư Cố nhớ lại cảnh tượng Horace · Ji ôm lấy y tá như chơi diều, lạnh lùng nói: “Đã may mắn được chứng kiến.”
“Lúc cho gã uống thuốc cứ như bắt gã uống thuốc độc vậy, có đôi khi nhìn dáng vẻ kiên quyết kháng cự kia của gã, tôi cũng hoài nghi tôi không phải là y tá, mà là sát thủ!”
Cố Yến: “…”
“Amy — à, chính là cô bé phụ trách tiêm cho gã đó.” Một nữ y tá đặc biệt mạnh mẽ khác phàn nàn, “Người ta vừa trực ban một đêm, đã vô cùng mệt mỏi, còn bị gã chọc cho tức đến khóc, chúng tôi phải dỗ một hồi lâu mới khiến cô ấy bình tĩnh về nhà nghỉ ngơi, anh nói xem ngài Ji này có phải người hay không?”
Yên Tuy Chi khoanh tay nghe nửa ngày giống như nghe hát, nhẹ nhàng bình luận: “Chắc chắn không phải.”
Y tá cực kì căm phẫn: “Đúng thế.”
Cố Yến: “…”
“Vậy cuối cùng có tiêm được không?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Hả?” Y tá sửng sốt một chút, gật đầu nói, “Được, chữa trị cho gã đâu thể làm loạn trình tự được? Mấy anh cảnh sát không nhìn được nữa nên giúp.”
Yên Tuy Chi cười với cô, lại liếc Cố Yến một cái.
Hai người không nán lại lâu ở phòng y tá, sau đó đến trung tâm kiểm tra đo lường.
Sau khi tiêm xong, Horace · Ji liền bị nhét vào phòng kiểm tra.
Một phương diện, đây là kiểm tra theo thông lệ ba ngày một lần.
Một phương diện khác, có thể đám cảnh sát cũng muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ bị tình nghi này có chuyển biến tốt đẹp hay không, đã đạt tới tiêu chuẩn xuất viện chưa.
Nếu cứ ở bệnh viện mãi, có thể bọn họ sẽ giảm thọ.
Không có nhiều người ở ngoài cửa trung tâm kiểm tra, hoàn toàn khác với sự náo nhiệt lần trước, người lây bệnh bình thường đều chuyển đến trung tâm trị liệu lây nhiễm do Manson hợp tác với Tây Phổ rồi.
Horace · Ji bởi vì có thân phận kẻ tình nghi, không tiện chuyển viện, đã trở thành một trong số ít những người còn ở Xuân Đằng.
Đại sảnh rất vắng vẻ, chỉ có đám cảnh sát canh giữ bên ngoài cửa phòng kiểm tra xụ mặt nhìn sang bên này.
Yên Tuy Chi gật đầu chào hỏi từ xa, tìm một vị trí gần đó, lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói với Cố Yến: “Đừng khoe khoang chân dài nữa, ít nhất còn phải chờ nửa giờ, cậu ngồi xuống trước đi, tôi thích nhìn thẳng.”
Cố Yến thuận theo ngồi xuống bên cạnh anh, nhàn nhạt nói: “Vậy chỉ ngồi thôi vẫn không đủ, có khi còn phải cúi thấp đầu.”
Yên Tuy Chi tức giận nói: “Sao cậu không nói là cưa chân đi? Tôi cũng đã ăn thiệt vì sửa đổi gen rồi, Lâm Nguyên chỉ toàn sửa tôi theo hướng thấp, đợi tôi khôi phục lại cho cậu xem.”
Cố Yến rất lý tính: “Thầy xác định cao thêm 5cm có tác dụng?”
Giáo sư Yên chỉ trỏ hắn: “Im miệng.”
Cố Yến nhíu mày, nghe lời im miệng.
Đám cảnh sát không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ chỉ là nói chuyện phiếm, liền quay người đi không quan tâm đến bên này nữa.
Yên Tuy Chi liếc qua chỗ bọn họ, lúc này mới hỏi Cố Yến, “Về hành vi của đương sự này của chúng ta, cậu thấy thế nào?”
“Horace không tín nhiệm người trong bệnh viện, không yên lòng dùng thuốc, tính cảnh giác rất cao.” Cố Yến nói.
Đương nhiên, không thể loại bỏ tính cách của ngài Ji này vốn đã như thế, có chứng ảo tưởng bị hại cực nặng.
Nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến cảm thấy gã có lí do.
Hạng người nào sẽ có loại tâm lý này chứ?
“Tôi có khuynh hướng gã không phải hung thủ trực tiếp của án Ông lắc đầu.” Yên Tuy Chi nói, “Hung thủ bình thường không sợ gì cả, bởi vì nguy hiểm đến từ chính bản thân mình.
Nhưng gã lại biết một chút chuyện mà người bình thường không biết, hoặc là giấu trong lòng một vài thứ, điều này khiến gã chắc chắn mình sẽ bị người khác để mắt tới.”
Điều này cũng trùng hợp với trực giác ban đầu của bọn họ — có vẻ như Horace · Ji cố ý.
Gã cố ý đặt mình vào dưới sự giám sát của cảnh sát, cố ý được sắp xếp tại khu vực công cộng, cố ý gây nên sự chú ý của dân chúng, để vô số con mắt nhìn mình chằm chằm.
Điều này khiến gã cảm thấy an toàn hơn.
Nửa giờ sau, đèn báo ở phòng kiểm tra biến đổi.
Cửa mở ra, Horace · Ji lên tiếng chào hỏi với luật sư của mình dưới cái nhìn của một đám cảnh sát: “Cuối cùng cũng nhớ tới đương sự này rồi?”
Cố Yến bình tĩnh nói: “Không chắc, điều này quyết định bởi anh có bịa chuyện nữa hay không.”
Horace · Ji nheo mắt lại: “Vậy hai người chờ ở chỗ này là có ý gì?”
Yên Tuy Chi mỉm cười nói: “Trước tiên giúp anh kiểm tra một chút.
Xét thấy mỗi ngày anh đều có thể chọc giận một đám người, chúng tôi cần phải nhìn chằm chằm, để tránh anh bị độc chết mà không biết.”
Nghe được câu đùa này, Horace · Ji cười sâu xa, “Ha ha, cậu thực tập sinh này thật thú vị.
Xem ra tôi không ủy thác nhầm người, hai người vẫn rất thông minh, vậy tôi sẽ nhìn xem, xem đến mức nào tôi có thể nói thật cho hai người.”
Yên Tuy Chi: “Nói thật ra đúng là vất vả chết anh nhỉ.”
Horace · Ji: “…”
Bọn họ và cảnh sát cùng tiến vào phòng phân tích bên cạnh phòng kiểm tra, lấy được kết quả kiểm tra vừa mới ra lò.
Lúc này kết quả kiểm tra