Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Rạng sáng 5:20, khu Pháp Vượng, trong biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt của Dvor Eweth.
Đây chính là thời điểm ngày đêm giao nhau, ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mà một bên khác của trại nuôi ngựa rộng rãi đã lộ ra ánh sáng màu bạc.
Ở dãy nhà sau biệt thự, một cái xe bay mà xanh độc nhất vô nhị dừng trên đường, Joe thiếu gia đang vịn cửa xe, một tay ấn tai nghe điện thoại.
Hai ngày này hắn ta có chút mất ngủ, cả đêm trằn trọc như thế nào cũng không ngủ được.
Tinh thần của hắn ta vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi kì dị, không rõ là bởi vì cái gì.
Có lẽ là quanh đi quẩn lại hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đứng ở một đầu chiến tuyến với cha mình.
Có lẽ là bởi vì trạng thái của Kha Cẩn lúc tốt lúc xấu, hắn ta rất nôn nóng.
Có lẽ là bởi vì bọn họ đang từng bước một siết chặt cái đuôi dần lộ ra của anh em Manson.
Có lẽ do cả ba.
Hắn ta chập chờn ngủ tới 3 giờ rạng sáng, lại ngồi ở phòng ngủ của Kha Cẩn hơn hai giờ.
Cuối cùng lặng yên không một tiếng động lấy xe bay của mình ra, dự định đi vài vòng giải tỏa một chút.
Kết quả vừa mở cửa xe, liền nhận được cuộc gọi này.
Người gọi đến là Cố Yến, nhưng hắn chỉ nói một câu “Chúng tôi phát hiện một vài thứ, có liên quan đến Kha Cẩn.” Rồi giao cuộc trò chuyện lại cho bác sĩ Lâm Nguyên.
“Tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha rồi.”
Một câu vô cùng đơn giản của bác sĩ Lâm Nguyên, nhưng trong nháy mắt đã khiến Joe dừng lại tất cả động tác.
“Anh nói cái gì?” Hắn ta ngây người hơn nửa ngày mới hỏi.
“Tôi nói —” Đầu bên kia Lâm Nguyên kiên nhẫn trịnh trọng lặp lại một lần: “Ngay vừa rồi, không đến một phút trước, chúng tôi tìm được nguyên nhân bệnh của luật sư Kha Cẩn.”
Joe lại tiếp tục mờ mịt trầm mặc.
Rất lâu sau đó, hắn ta lại hỏi: “Xác định chứ?”
“Xác định.”
“Không phải là loại suy đoán…” Joe siết chặt ngón tay vịn cửa xe, “khả năng không đến 50%, ngay sau đó sẽ bị lật đổ chứ? Nói thực ra, loại suy đoán này tôi đã nghe qua không dưới một trăm lần, mỗi một lần —”
Hắn ta nhìn về phía ban công trống vắng không người phòng Kha Cẩn, trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: “Mỗi một lần đều không có kết quả gì.”
“Không phải suy đoán.” Giọng của Lâm Nguyên có đặc điểm của bác sĩ, ôn hòa nhưng trầm ổn, mang theo một sự chắc chắn làm cho người ta tin tưởng: “Hoàn toàn xác định được nguyên nhân bệnh.”
Joe đột nhiên im nặt.
Nguyên nhân bệnh chính xác, sẽ không có sai lầm.
Vì một câu nói như vậy, hắn ta đã quanh đi quẩn lại nhiều năm mà không có manh mối, đếm không hết đã thất vọng bao nhiêu lần, gần như kiệt sức, lại không nghĩ rằng sẽ đột nhiên nhận được đáp án vào một buổi sáng bình thường như thế.
“Joe?” Bác sĩ Lâm Nguyên đắn đo gọi một tiếng.
Joe vuốt mũi chớp mắt mấy cái rất nhanh, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bệnh gì, anh nói đi.”
Lâm Nguyên: “Chúng tôi vừa tìm được trong gen của luật sư Kha Cẩn luật sư một đoạn ngắn, tương đồng với đoạn gen L3.”
“Đoạn gen L3 là cái gì?”
“À, là như thế này.” Lâm Nguyên giải thích đơn giản, hắn ta lấy được đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi ra như thế nào, dùng thiết bị phân tích dự đoán, rồi suy tính thành quả nghiên cứu của anh em Manson trong những năm này.
“Để tiện đại diện, tôi gọi đoạn gen trong người viện trưởng Yên là kết quả đầu tiên – L1.
Dựa theo quỹ tích dự đoán, đoạn gen trong người luật sư Kha Cẩn hẳn là thuộc về kết quả giai đoạn thứ ba, cho nên gọi là L3.
Trong cơ thể người bị hại án Ông lắc đầu cũng tồn tại đoạn gen L3…”
“Người bị hại án Ông lắc đầu? Anh nói là những người già nội tạng suy kiệt, liên tiếp nhận được giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia?” Sắc mặt Joe cực kì khó coi.
Lâm Nguyên thở dài, đắn đo hai giây vẫn đáp: “Đúng, thật ra bệnh trạng của bọn họ rất giống nhau.
Tôi suy đoán sơ bộ, loại đoạn gen này có thể khiến người ta sinh ra phản ứng quá độ đối với thành phần của vài loại thuốc bình thường.
Như vậy cũng giống một kiểu dị ứng đặc biệt, thứ mà người bình thường ăn không có vấn đề gì, nhưng đối bọn họ mà nói thì lại có độc.
Cái này sẽ dẫn đến một loạt vấn đề, ví dụ như…”
Lâm Nguyên không nói tiếp, nhưng Joe đều hiểu.
Ví dụ như Kha Cẩn hay là những người già của án Ông lắc đầu, tinh thần đột nhiên sụp đổ thất thường.
Thậm chí nghiêm trọng hơn một chút, sống chết khó nói.
Một luật sư tuổi trẻ hăng hái, lúc đứng trên toà án biện hộ, trong mắt sẽ có ánh sáng ôn hòa, cũng chỉ bởi vì loại vật này, loại vật âm hiểm bỉ ổi này, mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành bộ dáng kia.
Đi ngủ vĩnh viễn cuộn người lại trong góc tường, một chút biến hóa nhỏ bé sẽ dẫn đến bất an và nôn nóng, không tập trung được lực chú ý, nghe không hiểu người ta nói gì, và không nói một câu nào.
Tựa như có một đôi tay vô hình đang cưỡng ép đóng cảnh cửa liên hệ với bên ngoài lại, để cậu ấy không thể không cô độc, đứng trong một thế giới chật chội im ắng mà không có ai giúp đỡ.
Có lẽ mỗi một lần cậu ấy nôn nóng mất khống chế, đều là đang nỗ lực phá tan cánh cửa kia thì sao?
Joe chỉ cần nghĩ tới điều này, sẽ khó chịu đến nổi điên.
Bởi vì hắn ta đang đứng ở ngoài, cố gắng thật lâu mà vẫn không thể tìm được khóa cửa.
Joe siết chặt ngón tay đang nắm lấy cửa xe lạnh như băng, nâng lên lại buông xuống.
Hắn ta túm tóc, vốn chẳng có mục đích gì di chuyển hai vòng, sau đó nện một quyền lên trên cửa xe.
Kim loại cứng rắn đủ để chống đạn va vào xương hắn ta, đau đến khoét xương, theo dây thần kinh truyền đến sâu trong trái tim.
Giống như chỉ có như vậy, sự tức giận và khổ sở không có chỗ phát tiết kia mới có thể hòa hoãn một chút.
“Cậu — alo? Joe cậu còn ổn chứ? Cậu đang làm gì?” Lâm Nguyên bị động tĩnh bên này làm cho giật nảy cả mình, “Cậu