Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Joe chuyển xe bay thành tàu bay, nhanh chóng bay đến bệnh viện Xuân Đằng.
“Hiện tại kết quả thế nào?” Hắn ta mặc bộ đồ thí nghiệm, vừa đội mũ vừa đi vào cửa.
Bác sĩ Lâm Nguyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, muốn nói gì nhưng lại không tiện nói.
Vẫn là Yên Tuy Chi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, nói với Joe: “Từ khi cúp máy đến bây giờ không đến 30 phút, dù là gặm quả táo cũng còn chưa tiêu hóa được đâu.”
Lâm Nguyên gật gật đầu, giải thích với Joe: “Xác định nguyên nhân bệnh căn bản, lại tìm được đường giải quyết thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng thực tế, thời gian hao phí vẫn còn khó mà nói.
Nếu dài, một năm nửa năm cũng có thể, vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Ngắn thì sao?” Joe hỏi.
“Gần nửa tháng đi.” Lâm Nguyên nói.
“Lâu như vậy?” Joe hỏi.
Ngón tay của hắn ta còn đang đấu tranh với cái mũ, có lẽ là bởi vì sự chú ý đều đặt trên thiết bị và cuộc đối thoại, cái mũ kia đội kiểu gì cũng đều cực kì khó chịu, có mấy cái nút mãi mà không cài vào đúng chỗ được.
“Theo kinh nghiệm trước kia thì gần như là vậy.” Lâm Nguyên biết trong lòng hắn ta lo lắng, lại giải thích thêm vài câu về quá trình thí nghiệm cùng với trình độ phức tạp.
Joe càng nghe càng đau đầu, nhưng không thể hiện không có kiên nhẫn.
Hắn ta cố gắng tiêu hóa những danh từ chuyên nghiệp kia, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt lại cực kì chăm chú.
Ban đầu Lâm Nguyên cũng không ngủ ngon, hắn ta thu hồi ánh mắt từ trên thiết bị, lấy kính xuống, day mắt nói, “Đây là quá trình không thể tránh khỏi.
Tôi đã gọi những nghiên cứu viên có thể tin được về trực cả rồi, phải chuẩn bị công thành.”
Thật ra một năm nửa năm cũng được, mười ngày nửa tháng cũng được, đối Joe mà nói cũng không tính là quá mức dài dằng dặc.
Hắn ta nhìn quầng mắt thâm sì của Lâm Nguyên, cùng với thiết bị phân tích gần như chế máy, nói: “Nếu như theo lời anh nói, công kích là chỉ không ngủ không nghỉ, vậy cũng không cần.
Tôi chờ được, thời gian dài hơn đây tôi còn chờ được.
Nếu như Kha Cẩn có thể nói chuyện, nhất định cậu ấy cũng nghĩ như vậy.
So với điều này, tôi sợ đám bác sĩ các anh quá vất vả mà chết hơn đấy.”
Lâm Nguyên dở khóc dở cười: “Cũng không phải là không ngủ không nghỉ, tôi làm bác sĩ cứu người, không phải muốn chôn cùng.
Huống hồ, mấy người có ai ngủ được nhiều hơn tôi đâu? Cậu kìa, quầng thâm hai mắt có thể vắt lên vai rồi đấy, không phải cũng đã lao đến đây rồi sao? Còn có hai người…”
Thấy chiến hỏa sắp bùng cháy, Cố Yến há miệng ngắt lời: “Kẻ bất tài này không nổi bật bằng mấy người.”
Hắn chặn xong một câu, lại giải thích với Joe: “Trước khi cậu đến chúng tôi cũng đang nói về chuyện này, bác sĩ Lâm chạy đua với thời gian cũng không chỉ bởi vì Kha Cẩn.”
Joe sững sờ, giấc ngủ quá ít khiến hắn ta có chút không phản ứng kịp.
Lâm Nguyên gật đầu nói: “Đúng, thật ra không chỉ bởi vì luật sư Kha.”
Hắn ta chỉ chỉ Cố Yến: “Người bị hại của án Ông lắc đầu, những cụ già kia cũng có vấn đề giống như luật sư Kha.
Một bộ phận trong số bọn họ bây giờ đang có tình trạng rất tồi tệ, không biết cậu có đọc được báo mới không?”
Joe: “À, đúng rồi.
Vừa nãy gọi điện anh có nhắc qua, có vài tình huống rất nghiêm trọng?”
Lâm Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm, nội tạng cả người suy kiệt.”
Nói đến đây, không biết tại sao hắn ta lại dừng một chút, giống như là nghĩ đến chuyện gì, sau một lúc lâu mới nói: “Người bình thường rất khó tưởng tượng loại cảm giác này, cực kì thống khổ…”
Lúc trước, em trai của hắn ta… Nguyễn Dã chân chính, đã chết đi trong tình trạng suy kiệt này.
Năm đó một bộ phận người bệnh giải phẫu gen thất bại đều chết đi như thế.
Bình thường bọn họ còn có thể chịu thêm mấy ngày, khó khăn chờ đợi trong đau khổ, giống như có thể chờ thêm được mấy phần hy vọng hồi phục.
Nhưng kiểu gì hy vọng cũng sẽ bị dập tắt từng chút từng chút, bọn họ có thể cảm giác được sinh mạng đang trôi qua một cách rõ ràng, biết được mình sắp rời khỏi thế giới này, rời khỏi những người không thể bỏ được kia.
Có người giãy giụa, có người gào khóc.
Cậu em ngốc tuổi không lớn lắm kia lại cười với hắn ta, nói: “Anh, đợi em khỏe lên rồi, sẽ bù cho anh một món quà sinh nhật.”
Nhưng mà cậu ấy không khỏe được, quà sinh nhật cũng không có…
Lâm Nguyên lướt ngón tay trên thiết bị hai lần, giống như đang chà lau, “Trước kia, đối với loại tình trạng toàn thân suy kiệt đột nhiên xuất hiện này, tôi… năng lực của tôi có hạn, không thể làm gì được.”
Hắn ra rũ mắt, nhẹ nhàng chớp hai lần, yên tĩnh một lát rồi mới nói: “Bây giờ điều kiện cần có đều có, không có lý do gì mà không liều một phen.
Nếu như có thể sớm hơn được một ngày, một giờ, thậm chí một phút để tìm ra phương án giải quyết, xác suất những người kia sống sót được sẽ lớn hơn một chút.
Tôi không muốn khiến bọn họ nhịn đau khổ uổng công chờ đợi nữa.”
Joe nhìn hắn ta một hồi, lúc này gọi cho Younis.
Vài giây sau, một tài liệu được truyền tới.
“Tôi biết, loại nghiên cứu cấp bậc này sẽ có hạn chế sử dụng thiết bị đối với một vài nghiên cứu viên hay một nhóm nào đó.” Joe nói.
Đây là tính bảo mật vì những hạng mục nghiên cứu khác nhau…
Nghiên cứu viên chỉ có quyền sử dụng thiết bị trong phạm vi công việc của mình, nhưng không thể tìm đọc được những tài liệu về số liệu và độ tiến triển trên những thiết bị khác.
Lâm Nguyên sửng sốt, “Đúng, bốn chủ nhiệm nghiên cứu đều chiếm một phần.
Tôi, tóc quăn… à, Jacques · White, giáo sư Từ Lão, còn có giáo sư Steven, mỗi người khoảng 25% đi, quyền truy cập căn cứ vào những hạng mục khác nhau.”
Joe đặt tài liệu lên trên tay hắn ta, “Ban đầu muốn để ngày mai mới đưa cho anh, dù sao Xuân Đằng là bệnh viện có hệ thống chữa bệnh lớn như thế, muốn văn bản gì cũng đều cần quá trình.
Nhưng nghe lời anh nói vừa nãy, tôi cảm thấy chậm trễ một giây đều là sai lầm.”
Lâm Nguyên tập trung nhìn vào.
Trong tay là một phần văn bản trao quyền, xác nhận mở 100% quyền sử dụng thiết bị cho hắn ta và đội của hắn ta.
Đây không phải một chuyện đơn giản, cần xin phép với đầy đủ lý do, lại cần hội liên hiệp viện trưởng của bệnh viện Xuân Đằng quyết định có phê chuẩn hay không.
Nhưng bây giờ, những trình tự này đều không cần nữa.
Bởi vì phía sau văn bản kia có hai chữ kí rồng bay phượng múa—
Younis Eweth.
Dvor Eweth.
Joe lấy bút điện tử giả lập ra, cầm lấy tay Lâm Nguyên, quay văn bản về phía mặt mình, sau đó kí cái tên thứ ba vào dưới hai chữ kí kia—
Joe Eweth.
Lâm Nguyên sửng sốt, đưa giao diện văn bản giả lập vào chỗ quét hình trên thiết bị.
Màn hình đứng im thật lâu lăn ra ba hàng chữ liên tiếp:
Chữ kí 1: Xác nhận thông qua.
Chữ kí 2: Xác nhận thông qua.
Chữ kí 3: Xác nhận thông qua.
Quyền hạn sửa đổi là 100%.
Joe