Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Trong khoảnh khắc đó, khe hở cuối cùng của cửa thang máy khép lại.
Lúc bọn họ kịp phản ứng chạy gấp tới, số tầng đã bắt đầu nhảy từng tầng từng tầng.
“Không đuổi kịp sao, hai anh nên gọi một tiếng, để Amy giữ cửa cho các anh.” Một y tá trong phòng nghĩ rằng hai người không đuổi kịp thang máy, nhiệt tình an ủi, “Chờ một chút đi, thang máy của tòa nhà này đi rất nhanh.”
Cố Yến gật đầu với các cô, đồng thời nhanh chóng gọi một cuộc ra ngoài.
Yên Tuy Chi lập tức đè lại hắn, thấp giọng hỏi: “Gọi cho ai? Tìm người cản?”
“Dĩ nhiên không phải.” Cố Yến nói.
Ngạc nhiên rút đi, hai người đều tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Lần trước trong trung tâm nghiên cứu, bọn họ võ trang đầy đủ, còn đeo khẩu trang, cô gái kia căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của họ, đương nhiên cũng sẽ không biết hai vị luật sư này đã đi qua nơi đó.
Nói cách khác, bây giờ cô ta đang không đề phòng, vẫn cho rằng mình giấu rất tốt.
“Nếu cô ta đã làm công việc này, vậy chỉ cần Horace · Ji còn ở bệnh viện Xuân Đằng, mục đích của cô ta vẫn sẽ chưa được hoàn thành, cô ta vẫn sẽ đội lốt y tá, đến bệnh viện làm việc như bình thường.” Yên Tuy Chi nhẹ nhàng nói.
Thật ra đây là trạng thái dễ dàng bắt giữ nhất, không đáng đánh rắn động cỏ.
Cố Yến: “Tôi biết, tôi nói vài chuyện quan trọng với Joe thôi.”
Rất nhanh một thang máy khác đã dừng lại trước mặt hai người, hai người đi vào.
Vào giờ này, trong thang máy rỗng tuếch, không có người khác.
Rất nhanh cuộc gọi của Cố Yến đã được bắt máy.
“Alo, Cố?” Joe thiếu gia nói, “Tôi vẫn đang ở trên đường, chưa lên tàu bay đâu.”
“Có thể lấy được số liệu về nhân viên trong bệnh viện Xuân Đằng không?” Cố Yến nói.
Joe có chút buồn bực: “Không phải mỗi cái máy dưới đại sảnh đều có sao?”
Cố Yến: “Nếu đến đó xem sẽ để lại dấu vết, hơn nữa ở đó chỉ có thời gian bác sĩ khám bệnh, không có thời gian biểu của y tá.”
“Thời gian biểu của y tá được xếp từng tuần một, do y tá trưởng xếp, không có ngày đổi mới cố định, cho nên không ở trong phạm vi kiểm tra.” Joe nói.
Thang máy đã xuống tầng một, lúc cửa kim loại mở ra, Yên Tuy Chi giương mắt nhìn ra ngoài cửa thủy tinh, rất nhanh liền thấy được bóng người mà bọn họ muốn tìm, nhíu mày nói: “Không nói đến những cái khác, lá gan của cô nàng này cũng thật lớn, bây giờ đã lên xe nhân viên rồi.”
Cố Yến điều khiển xe bay lái tự động đến, lặng lẽ dừng ở cửa vào.
Joe bên kia im lặng mấy giây, nói với Cố Yến: “Được rồi, tôi sẽ cho người cấp quyền riêng cho cậu, liên kết đã gửi qua cho cậu rồi đấy, cậu có thể trực tiếp xem xét.
Nhưng mà cậu còn chưa nói có chuyện gì đâu.”
Cố Yến lạnh nhạt nói: “Bắt được một con quỷ.”
Joe lập tức tỉnh táo.
Xe nhân viên đúng 7 giờ xuất phát, đi dọc theo đường rẽ ra cửa bệnh viện rồi lái ra bên ngoài.
Yên Tuy Chi nhân lúc Cố Yến nói chuyện, vòng qua xe bay đến bên cạnh ghế lái, mở cửa ngồi xuống.
Cố Yến nhíu mày nhìn anh một cái, ngồi vào ghế phụ.
“Nút bám theo xe phía trước ngoại trừ sở cảnh sát thì không có ai được mở cả.” Yên Tuy Chi vừa thiết lập trang bị an toàn, vừa nhìn chằm chằm chiếc xe kia, dù bận vẫn ung dung nói: “Điều khiển xe bằng tay, với tính cách chính trực lỗi lạc của luật sư Cố của chúng ta, chỉ sợ không có kinh nghiệm gì ở phương diện này.”
Cố Yến: “Thầy rất có kinh nghiệm?”
Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ, “Kinh nghiệm gián tiếp cũng coi như phong phú.”
“Kinh nghiệm gián tiếp là cái gì?”
“Tôi khá am hiểu việc cắt đuôi xe đang bám đuôi.” Giáo sự Yên ung dung nói.
Cố Yến: “…Có phải gián tiếp này hơi xa không?”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn vẫn không đổi vị trí với Yên Tuy Chi, mặc cho anh điều khiển tay lái.
Joe ở bên kia có chút lo lắng, “Hai người muốn bám đuôi xe khác? Xe gì?”
“Xe nhân viên của bệnh viện các cậu.” Cố Yến nói.
“Vậy gửi vị trí thời gian cho tôi đi, tôi xem một chút.” Joe không yên lòng, “Nhỡ may gặp phải cái gì, tôi còn có thể tìm người giúp từ xa.”
Cố Yến gửi qua cho hắn ta, ngay lập tức trên bản đồ của máy thông minh có thêm một chấm đỏ chậm rãi di động.
Joe thuận mồm nịnh hót: “Trước kia ở Metz có nghe nói kỹ thuật lái xe của viện trưởng rất lợi hại, chắc bám đuôi cũng rất lợi —”
Chữ “hại” còn chưa ra, xe bay đột nhiên tăng tốc.
Điểm nhỏ đại diện cho bọn họ ở trên bản đồ vừa ra cổng liền giống như muốn cất cánh, quay ngoắt sang một phía khác, thẳng đến hướng bắc.
“…”
Joe nuốt chữ cuối cùng lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi Cố Yến: “Ặc — có phải viện trưởng đi ngược rồi không? Xe nhân viên của bệnh viện Xuân Đằng đi về phía nam chứ nhỉ, hay là tôi nhớ nhầm?”
Cố Yến nhìn con đường dần biến mất qua kính chiếu hậu, im lặng hai giây, nói: “Cậu nhớ không nhầm, đúng là chúng tôi cách nó càng ngày càng xa.”
Luật sư Cố ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi Yên Tuy Chi: “Đây là… thói quen cắt đuôi của thầy?”
Thói quen cắt đuôi con khỉ.
Yên Tuy Chi nhìn con đường phía trước, bật cười một tiếng, hỏi: “Cậu không say xe chứ?”
Cố Yến nói: “Không say.”
Nói xong, hắn nhìn tốc độ xe không ngừng tăng lên, lại bình tĩnh bồi thêm một câu, “Tính đến trước mắt thì chưa từng ngất xỉu, hy vọng sẽ không phá lệ ở hôm nay.”
…
Trên đường cao tốc trên không, một chiếc xe bay màu đen chống phản quang gào thét lướt đi.
Nó mượn quỹ đạo trên không, vượt ngang qua hai con đường, sau khi lượn một góc ngoặt lớn, dứt khoát chạy lên một con đường tắt trên không khác.
…
Yên Tuy Chi bình tĩnh vịn tay lái, thỉnh thoảng mới liếc bản đồ trên màn hình điều khiển.
Mấy phút sau, anh lại tăng nhanh tốc độ xe lần nữa.
Xe bay đi dọc theo đường trên không, sau khi lái lên đỉnh lại lao thẳng xuống một con dốc thật dài.
Điểm cuối của con đường trên không này giao nhau với một con đường cao tốc dưới đất.
Yên Tuy Chi giảm chậm tốc độ xe, hoàn mỹ nhập vào dòng xe cộ trong con đường cao tốc, sau khi giảm xóc trăm mét, anh mới hất cằm lên nhìn kính chiếu hậu, nói: “Xem đi, không phải là bám đuôi được rồi sao.”
Bên trong kính chiếu hậu, xe nhân viên của bệnh viện Xuân Đằng vốn đang dẫn trước một bước, lại không hề phát hiện ra cái gì mà phi nhanh trên đường.
Joe thiếu gia bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Hở? Hai người vào cùng đường với xe kia rồi?”
Cố Yến: “Đúng.”
“Có thể trông thấy nó không?” Joe thiếu gia hỏi.
Cố Yến cân nhắc một lát, nói: “Hơi dẫn trước nó một chút.”
Joe: “…”
“Dẫn trước.” Joe thiếu gia tiêu hóa cái từ này, “Không phải hai người đang theo dõi à?”
“Đi phía trước không coi là theo dõi?”
Joe: “…”
Hắn ta ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Đối phương có nhận ra không?”
Cố Yến: “Cậu nói xem?”
Joe: “…Ặc.”
Làm sao có thể nhận ra được chứ? CMN ai có thể ngờ được rằng, chiếc xe đi ra từ ngã ba nào đó, còn ung dung lái ở phía trước, thật ra là đang theo dõi mình?
Joe thiếu gia tỏ vẻ khâm phục: “Được rồi.
Cho nên hai người tóm được ai?”
Cố Yến thuận tay kết nối cuộc gọi lên trên xe, mình thì chuyển giao diện vào kho số liệu mà Joe cung cấp, “Còn nhớ lần mà Laura đi nhờ tàu vận chuyển đến Tửu Thành tìm chúng ta không?”
“Đương nhiên là nhớ, lần mà anh em Manson vụng trộm vận chuyển thuốc chứ gì, sao thế?”
“Người phụ trách trông coi thuốc men và liên lạc với các đường dây trên con tàu của Laura chính là cô gái kia.” Cố Yến nói, “Về sau, chúng tôi gặp cô ta trong trung tâm trị liệu lây nhiễm, bị Laura nhận ra được.”
“Đúng rồi, tôi có nghe mọi người nói qua.” Joe nói, “Cho nên hai người lại thấy cô ta?”
“Cô ta ngụy trang thành một y tá trong bệnh viện Xuân Đằng.” Cố Yến nói.
“Đù.” Joe xổ ra một câu thô tục, “Sao chỗ nào cũng có người của họ vậy!”
Nhưng rất nhanh hắn ta lại hưng phấn lên, “Có thể trông coi thuốc men, liên lạc với các đường dây, lại có quyền ra vào trong trung tâm nghiên cứu.
Vậy nhất định cô ta không phải là quân cờ tầng dưới hoàn toàn không biết gì cả.”
“Cũng không phải là tầng cao.” Cố Yến nói, “Nếu không sẽ không đích thân đi làm vài chuyện.
Nhưng không sao, cho dù cô ta ở tầng lớp nào, chí ít có thể thu hoạch được thuốc, người liên hệ, chứng cứ về trung tâm nghiên cứu trên người cô ta.”
“Đúng! Khống chế cô ta lại, sẽ có thể nối được rất nhiều chứng cứ đứt gãy.” Joe càng nghĩ càng vui vẻ, “Cô ta ẩn nấp trong phòng nào?”
Cố Yến nhanh chóng lướt ngón tay, tìm ra được thông tin từ kho số liệu: “Ở ngay tầng có phòng bệnh đặc biệt kia, phụ trách truyền dịch và chăm sóc thường ngày cho Horace · Ji, tên là… Amy · Boro.
Đương nhiên, tám chín phần mười là tên giả.”
Hắn thuận tay gửi thông tin về Amy · Boro cho Joe.
Trên hồ sơ có ghi người phụ nữ tên là Amy · Boro này năm ngoái mới vào bệnh viện Xuân Đằng, ban đầu được xếp ở chi nhánh Tửu Thành, đầu năm ngoái được điều động đến trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng.
Lịch làm việc của y tá ở Xuân Đằng là luân phiên, cứ hai tháng sẽ đổi phòng một lần.
Tháng trước Amy · Boro được chuyển đến tòa nhà gen.
Lúc đó lây nhiễm đột nhiên bộc phát, không đủ người, cô ta lại nhảy vị trí mấy lần, cuối cùng được sắp xếp ở phòng bệnh đặc biệt.
Cô ta đến phòng bệnh đặc biệt chưa được mấy ngày, Horace · Ji liền vào bệnh viện.
“Nhìn từ tuyến thời gian này, cô ta đã sớm có chuẩn bị sao.” Joe nói, “Đương sự Horace · Ji kia của cậu… có phải gã đã thấy được việc làm của anh em Manson, hay biết một chút nội tình gì không? Nếu không làm sao lại bị để mắt tới.”
Cố Yến nghĩ đến những lời nói của Horace · Ji, nói: “Không chỉ đơn giản là thấy được việc gì, biết được nội tình gì đâu.
Tôi càng nghiêng về việc gã đã từng là người tham gia vài chuyện.”
“Cái gì?” Joe có chút kinh ngạc, “Vì sao lại nói như vậy?”
“Lần gặp mặt lúc trước, cuối cùng gã đã thẳng thắn vài chuyện.” Cố Yến nói, “Nói vài câu thật thà mang tính lựa chọn.
Gã nói gã biết vụ án này có liên quan đến thí nghiệm chữa bệnh, cũng lường trước được sớm muộn gì những người già kia sẽ có một ngày như thế, sở dĩ gã sẽ xuất hiện ở hiện trường, chính là đi kiểm nghiệm phỏng đoán.”
Lúc đó Horace · Ji đứng cạnh cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, nhớ lại: “Mỗi một