Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Trạm nghỉ từ hơn 8 giờ đến 9 giờ là thời gian bận rộn nhất.
Có người đi ngang qua vào nghỉ chân ăn sáng, có người ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, dọn dẹp chuẩn bị lên đường.
Trong cửa hàng, tiếng người huyên náo, gần như không tìm thấy chỗ nào yên tĩnh.
Amy · Boro đứng đằng sau tủ đồ nào đó, nhìn Jacques · White rời đi qua cửa sổ.
“Sao hắn ta cứ luôn có dáng vẻ không mấy hứng thú này chứ, cứ như không tình nguyện lắm ấy.” Một giọng nói vang lên ở sau lưng cô ta, trào phúng Jacques · White đã đi xa.
Amy · Boro nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên ăn mặc như lái xe chuyển đồ, lại đưa ánh mắt trở lại trên bóng lưng Jacques · White lần nữa, đáp: “Ngày đầu tiên ông biết hắnanh ta sao?”
“Dĩ nhiên không phải, nhưng cũng không tính là quen biết từ lâu.” Người đàn ông trung niên kia cắn một miếng bánh mì trong tay, ậm ờ nói: “Tôi biết hắn ta có tính cách này, nhưng mấy người không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?” Amy · Boro cười một tiếng.
Bởi vì chỉ động môi, cảm xúc không tới mắt, cho nên nghe qua có một cảm giác trào phúng lạnh lùng, “Lo lắng ngày nào đó hắn ta bán tất cả mọi?”
“Cô đừng có cười! Điều này rất khó hiểu sao?” Người đàn ông trung niên xòe ngón tay ra, thấp giọng tính toán, “Trên người hắn ta có nhiều vấn đề lắm, cô xem cha nuôi của hắn ta đi, chính là người tên Mervyn · White gì đó ấy? Nghe nói năm đó từng làm trong sở nghiên cứu, cũng tiếp xúc với điểm chính của nghiên cứu mà? Đã từng đọc không ít hồ sơ, kết quả phủi mông một cái nói đi là đi.
Bây giờ còn đứng bên phía đối lập —”
Amy · Boro ngắt lời: “Ai nói cho ông biết đứng bên phía đối lập?”
“Không phải sao?”
“Có lẽ trước đó đúng, nhưng bây giờ thì khó mà nói chắc được.” Amy · Boro nói, “Ông biết những người như thế đều sẽ nhận được cái gì không?”
Người đàn ông trung niên nuốt bánh mì, khô cằn nói: “Tôi không muốn biết lắm.”
Amy · Boro nói: “Không chừng ông ta đang dày vò hối hận đấy.”
“Được rồi.” Người đàn ông trung niên lại cong lên một ngón tay, “Tạm thời không nói đến cha nuôi của hắn ta nữa, quan hệ của hắn ta với vị thiếu gia Xuân Đằng kia cũng không tệ.
Vị thiếu gia kia có tính cách gì, tôi nghĩ chắc mấy người đều có nghe nói, hắn ta còn dính líu đến đám người của học viện pháp luật đại học Melz cơ.”
“Xuân Đằng?” Amy · Boro nói, “Cả nhà Eweth đều cực kì gian xảo, nhưng lại có một kẻ biến dị như thế.
Dvor Eweth là một thương nhân điển hình, ông ta sẽ vì một vài thứ không hề có lợi mà trở mặt với một đám người hợp tác tiềm ẩn sao?”
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ, lại cảm thấy giống như rất có lý, nhưng vẫn muốn giãy giụa một chút: “Nhỡ mãy tiểu thiếu gia biến dị kia thuyết phục Dvor Eweth thì sao?”
“Ông đang kể chuyện cười hả?” Amy · Boro thuận tay lướt hai lần trên máy thông minh, mở ra một giao diện website, “Sáng sớm vừa ra lò, có người chụp được những thứ này trong khách sạn Pháp Vượng.”
Người đàn ông trung niên lật hai trang, trong ảnh chính là vị thiếu gia Joe của Xuân Đằng kia.
“Hắn ta làm cái gì vậy? Đang đập xe?” Người đàn ông trung niên nhìn thời gian, “Rạng sáng hôm nay?”
Website cực kì có tinh thần hóng hớt, căn cứ vào những hình ảnh chụp lén kia mà xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh—
Trung tâm trị liệu lây nhiễm vươn lên, bệnh viện Xuân Đằng gặp khó, tập đoàn tổn thất nặng nề.
Dvor Eweth mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, lấy cớ nghỉ ngơi ở biệt thự để tránh đầu sóng ngọn gió.
Con trai Joe Eweth từ trước đến nay không hợp với ông ta hiếm thấy mềm lòng, chủ động đến biệt thự thăm cha.
Nhưng mà mâu thuẫn nhiều năm tuyệt đối không thể giải trừ trong một đêm được, hiển nhiên hai cha con vừa gặp đã gây sự, đến mức Joe Eweth không thể nhịn được nữa, trời chưa sáng đã xông ra khỏi khách sạn, tức đến nỗi đập cả xe.
Sau đó rời đi, đến nay chưa về.
Người đàn ông trung niên: “…”
Nhìn như vậy, chỉ sợ quan hệ của hai cha con này cả đời sẽ không lành được.
Ông ta nhanh chóng gặm xong bánh mì, nhai nhai nuốt nuốt một hồi, lại chậm rãi nói: “Dù sao tôi cảm thấy Jacques · White là một tai hoạ ngầm, bom không hẹn giờ, không biết rõ vì sao mà phía trên vẫn luôn yên tâm về hắn ta như vậy nữa.
Mỗi lần tôi giao tiếp với hắn ta đều thấy kinh hồn táng đảm, luôn cảm thấy một giây sau, sẽ có một đám cớm đếm không hết cầm súng chĩa vào tôi, bảo tôi giơ tay lên.”
“Không thể nào, trừ khi chính hắn ta cũng muốn giơ tay lên.”
Jacques · White không lái xe tới, mà lên một chiếc xe bus về khu Pháp Vượng.
Cuối cùng bóng dáng của hắn ta cũng biến mất trong tầm mắt, Amy · Boro thu mắt lại, “Ông hoàn toàn không cần phải lo lắng những điều sẽ không xảy ra này.
Điều khiến phía trên tín nhiệm hắn ta cực kỳ đơn giản, hắn ta là một thiên tài, hắn ta có thiên phú hiếm có trên phương diện nghiên cứu gen, nhiều hơn so với bố nuôi của hắn ta, không có người nào có thể thay thế được.
Huống chi, hắn ta vẫn là một “kẻ nghiện” bị động.”
Lần này người đàn ông trung niên thật sự kinh ngạc,ông ta mở to hai mắt ra nhìn, khó có thể tin được: “Cô nói hắn ta là cái gì?”
“Hắn ta có triệu chứng nghiện tính gen, ông không biết?” Amy · Boro rũ mắt, “A, cũng đúng, không nhiều người biết lắm.”
Người đàn ông: “Sao hắn ta lại có thể có loại triệu chứng đó? Những vật kia sẽ không được dùng trên người một nhà, đây không phải quy củ ngầm thừa nhận sao?”
Amy · Boro: “Bình thường mà nói thì là như vậy, hắn ta thì lại bởi vì ngoài ý muốn.
Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, dù sao ban đầu tôi không được tiếp xúc với người ở phía trên.
Nghe nói là sự cố của một lần thí nghiệm.
Tóm lại gen trong cơ thể hắn ta cũng xuất hiện vấn đề, mà còn không may mắn hơn rất nhiều người.
Lúc trước hắn ta không được tiếp xúc với vật thí nghiệm hoàn thiện, mà là vật thí nghiệm tương đối nguyên thủy, có thể là đám người sớm nhất đi, tóm lại tính chất rất không ổn định.”
“Đám người sớm nhất?” Người đàn ông khó hiểu, “Tôi nghe nói đám người sớm nhất có tính trơ rất mạnh, ẩn núp tận hai ba mươi năm.”
“Cho nên mới nói hắn ta không may, hắn ta gần như không có thời kỳ ủ bệnh, hơn nữa tính nghiện của hắn ta lại nhằm vào một vài… loại thuốc đặc biệt.”
“Có ý gì?”
“Chính là khi hắn ta phát tác, thứ có thể khiến hắn ta thư giãn chỉ có một loại thuốc khá khó làm, mỏ thuốc đang ở trong tay ông chủ.
Ông thử tưởng tượng một chút, nếu như hắn ta đứng ở trận doanh đối lập, bị cắt mất nguồn thuốc, sẽ bị dày vò thành dạng gì? Ông đã từng vào phòng thí nghiệm chưa? Ông từng nhìn thấy đám động vật dùng để thử nghiệm, lúc bị nghiện sẽ như thế nào chưa? Còn gian nan hơn việc nghiện bình thường gấp trăm lần.”
Amy · Boro càng nói, giọng nói càng thả nhẹ.
“Dừng! Cô đừng có dùng loại âm thanh này để nói chuyện, sợ bỏ mẹ.” Mặc dù người đàn ông trung niên chưa từng trải qua, nhưng mới nghĩ đến mùi vị đó, liền không nhịn được rùng mình một cái, “Tôi chưa từng thấy, cũng hy vọng cả đời này đều không được gặp.”
“Giả vờ cái gì?” Amy · Boro cười lạnh một tiếng.
Cô ta híp mắt, hơi mất tập trung một lát, lại nói: “Không phải chúng ta đang làm loại việc này sao, ông có cần run rẩy không?”
“Lời này của cô…”
Người đàn ông trung niên sờ lên bụng, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Được thôi.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao lại yên tâm về hắn ta như vậy rồi, nếu tôi biết sớm tôi cũng sẽ không nghi ngờ hắn ta, dù sao cái thứ kia… Ai có thể gánh vác được chứ? Sống không bằng chết.
Dù sao chí hướng của tôi không lớn, không muốn lên cấp gì cả, chia tiền là được, tôi thiếu tiền.”
Amy · Boro đưa cho ông ta một khoản tiền, những vật này không tiện ghi vào sổ sách, dù sao cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tránh để lại bằng chứng.
Tiếp theo, cô ta lại nhận một cái bọc nhỏ từ trong tay người đàn ông, nhét vào túi xách của mình.
“Nhiều thuốc đông lạnh như vậy có đủ không? Cô còn muốn ở bệnh viện Xuân Đằng bao lâu?” Người đàn ông trung niên nói, “Lần này phiền toái như vậy sao? Đã hơn nửa tháng rồi nhỉ? Sớm ngày đưa người kia đến trung tâm trị liệu, cô cũng có thể sớm rời khỏi Xuân Đằng sớm một chút, đêm dài lắm mộng.”
Amy · Boro vô ý thức nghĩ đến bóng người Jacques · White vừa rồi, cô ta trầm mặc một lát, nắm chắc lấy túi xách, nói: “Nhanh thôi.”
Cô ta không vội vàng rời đi, mà tìm một cái ghế sạch sẽ, gọi một cái bánh ngọt.
Người đàn ông trung niên không quá hiểu mấy chuyện này, tùy tiện mua một bình nước đứng đấy uống ừng ực.
Xong xuôi, không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.
Ông ta đang định rời đi, trước khi đi lại nhìn thoáng qua làn xe số 3