Edit: Bonnie
Mùa đông ở khu Pháp Vượng luôn luôn kết thúc vào hạ tuần tháng hai.
Trước sau ngày 20 là mấy ngày mưa, nhiệt độ mới tăng trở lại, dần dần có ý xuân.
Đây vốn là một thời tiết dễ lười nhác mệt mỏi, nhưng mở đầu mấy ngày nay mỗi người đều không ngừng bận rộn, đứng mũi chịu sào chính là Cố Yến.
Đối tác và một số luật sư đứng trước song sắt, luật sở Nam Thập Tự giản tán từ đó.
Nhóm luật sư vốn dĩ đứng dưới tên luật sở cũng trở về độc lập, trở thành đối tượng cho các luật sở lớn tranh đoạt.
Trong đó quý hiếm nhất chính là Cố Yến.
Sau án Ông lắc đầu và án lớn Manson, độ nổi tiếng và độ thiện cảm công chúng của Cố Yến tăng vèo vèo, năng lực càng không thể nghi ngờ.
Thậm chí những luật sở kia còn không chờ được đến ngày giám khảo luật sư hạng nhất khởi động lại, đã đánh nhau bể đầu.
Bởi vì người sáng suốt đều rõ ràng, kết quả đã không còn phải nghi ngờ gì, chỉ thiếu một cái thông cáo thôi.
Mấy ngày nay, máy thông minh của Cố Yến giống như bị động kinh, vẫn luôn rung lên ù ù, chẳng có được một giây nào yên tĩnh.
Ban đầu Cố Yến sẽ kết nối, nói hai câu từ chối nhã nhặn theo phép và giáo dưỡng.
Mà mỗi lần đến lúc này, viện trưởng nào đó nhất định sẽ đứng bên cạnh quang minh chính đại nghe, dáng vẻ cực kì hứng thú, cũng không biết là đang xem kịch vui hay là cái gì.
Mỗi một luật sở liên hệ Cố Yến đều đưa ra điều kiện cực kì tốt, cộng thêm một đống đồ tặng kèm, lung ta lung tung cái gì cũng có.
Gần thì tặng tiền tặng xe tặng cổ phần, xa thì tặng phòng tặng đất đưa văn phòng.
Thậm chí còn có một vị có suy nghĩ khác người tỏ vẻ, ngay cả vấn đề gia thất cũng đều có thể giải quyết.
Viện trưởng Yên nghe đến đây cuối cùng đã xác định, có một số người vì để đạt được mục đích thì chuyện gì hoang đường cũng nói được, thế là lúc này mới trưng dụng máy thông minh của Cố Yến, cài đặt trả lời tự động, thảy từ chối không nhận tất cả.
Khi ấy, Cố Yến đang ở sau lưng anh, hai tay khoác lên trên lưng ghế sô pha, để mặc anh làm, không hề ngăn cản.
Một đám luật sở điên gần một tuần, chợt phát hiện luật sở Nam Lư từ trước đến nay vẫn luôn làm việc kín tiếng đã lặng lẽ ghi tên Cố Yến, trạng thái là tất cả thủ tục đều đã hoàn tất.
Không chỉ như thế, cùng đi vào Nam Lư còn có Fizz, Adams, cùng một số thực tập sinh vốn thuộc về Nam Thập Tự.
Việc này giống như lúc tất cả mọi người đều đã giơ đũa, nhìn chằm chằm vào món ngon nào đó trên bàn, kết quả đột nhiên có một người tới bê cả cái bàn đi, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Các luật sở lớn tí nữa thì tắt thở.
Trong đó có một số luật sở có quan hệ với Nam Lư, biết tình huống của nhà này, hộc máu xong là thôi.
Nhưng còn có một số luật sở ở trên những hành tinh xa xôi hơn ngàn năm ánh sáng, tin tức đến chậm hơn, cũng không hiểu rõ về Nam Lư lắm.
Theo bọn họ biết, luật sở Nam Lư là có người bỏ tiền sáng lập vào hơn hai mươi năm trước, lịch sử rất ngắn.
Tuy nói là mới, nhưng quy mô không lớn, nhỏ hơn Nam Thập Tự rất nhiều, cũng không biết là cố ý khống chế hay là cái gì.
Dù sao người ta chỉ biết hai điều về chỗ này —
Một là Yên Tuy Chi trực thuộc nơi đó.
Hai là hàng năm sẽ có hạng mục công ích cố định, tiếp nhận miễn phí một số bản án.
Thế là những luật sở kia không phục lắm Nam Lư lắm, bọn họ không chỉ muốn cạy Cố Yến ra, thậm chí còn kích động muốn cạy cả Yên Tuy Chi.
Cho đến ngày nào đó, có người hảo tâm không nhìn được, mới cho những luật sở chưa từ bỏ ý định ki một tin tức: Người lúc trước ném tiền cho Nam Lư, chính là Yên Tuy Chi thời điểm 20 tuổi.
Thọc gậy bánh xe còn đòi đào cả người sáng lập, có phải ánh mắt không tốt không?
Thế là những luật sở kia tắt lửa trong nháy mắt, an phận hành quân lặng lẽ.
Đợi xử lý xong những việc này, đã đến cuối 2 tháng rồi.
Yên Tuy Chi chọn ngày cuối cùng đến Xuân Đằng với Cố Yến, làm một cuộc giải phẫu đã chậm trễ thật lâu.
“Cuối cùng cũng tới.” Lâm Nguyên tức giận nói, “Tôi nói tháng 2 làm giải phẫu là thích hợp nhất, anh liền chọn ngày cuối cùng của tháng 2.
Sao anh không dứt khoát chọn hai giờ cuối cùng trong đêm chứ?”
Yên Tuy Chi đùa cợt: “Đã nghĩ đến rồi, nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định cho tiết kiệm một chút tiền đèn cho cậu.”
Bác sĩ Lâm khô cằn nói: “Có phải tôi còn phải nói cảm ơn không?”
Viện trưởng nào đó: “Khách khí.”
Lâm Nguyên: “…”
Chính như bác sĩ Lâm nói từ đầu, bây giờ những cuộc giải phẫu này đã cực kì hoàn thiện.
Từ khi bọn họ vào phòng thay quần áo, đến khi Lâm Nguyên tháo khẩu trang xuống nói “thành công”, tổng cộng chỉ tốn một giờ.
Ánh nắng ở ngoài cửa sổ mới dịch được một ô nhỏ, nhanh đến mức làm cho người ta khó có thể tin.
Thuốc phụ trợ mới bắt đầu giảm bớt.
Bởi vì không có miệng vết thương, không cần thuốc mê, loại thuốc này chỉ có tác dụng thư giãn trấn tĩnh thần kinh, để cho cả người người ta có một vẻ uể oải, giống như vừa rồi chỉ mới thiếp đi một lát.
Cố Yến ký tên, Yên Tuy Chi ngồi trên bàn giải phẫu, chờ hiệu lực thuốc cuối cùng biến mất.
Ánh mắt của anh rơi vào một điểm nào đó trên cửa sổ, một nửa bên mặt bị ánh nắng khắc lên, dường như hơi mất tập trung.
“Sao vậy? Không được nhìn thẳng vào ánh sáng.” Lúc Lâm Nguyên ghi chép số liệu có nhìn qua, hỏi anh một câu.
Sau một lúc lâu, Yên Tuy Chi mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói với Lâm Nguyên: “À, không có việc gì.”
Anh chỉ nhớ tới cuộc giải phẫu dài dòng mà chật vật lúc mười lăm tuổi, thế mà bây giờ cũng là chuyện đó, nhưng lại trở nên đơn giản đến thế, đến mức anh có chút không thích ứng được, cũng có một chút… tiếc nuối không tả được.
Nếu như lúc trước có thể đợi thêm một chút thì tốt, nếu như có thể đợi thêm mấy năm mới làm cuộc giải phẫu