Kết thúc câu nói này, Hứa Hiên Trạch không cho Cung Ân Tố cơ hội tiếp ứng, anh xoay người cô lại, một bàn tay đặt sau gáy nhỏ của cô, bàn tay khác thì ôm lấy cái eo nhỏ, anh mạnh mẽ kéo sát người cô vào gần cơ thể cứng cáp của chính mình.
Đầu cúi thấp, môi mỏng hồng hồng, mang chút hơi lạnh đáp xuống đôi môi đỏ mộng ấm áp.
Cuối cùng quả anh đào hấp dẫn được treo trên cây đã bị anh nông dân chất phác hái xuống.
Hứa Hiên Trạch mang theo thế chủ động có quyền lực, anh đắc ý rồi háo thắng như muốn nuốt trọn bờ môi hồng của Cung Ân Tố.
Từng chút nhấp nháp hương vị thơm ngọt kia.
Cung Ân Tố giống như bị ai kia chèn ép, ngay cả hít thở còn khó khăn, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng hừ hừ, nhẹ như muốn cào vào lòng người.
Nụ hôn kéo dài gần một phút, cô mới có thể chầm chậm thích nghi nụ hôn bão táp nhưng đầy tình nồng ý mật của Hứa Hiên Trạch.
Thay thế cho tiếng hừ hừ khó thở, âm thanh chùn chụt, chóp chép của nước bọt kêu nhẹ lên giữa căn phòng mờ ảo.
Ánh nến trên bàn dập dìu toả sáng nhẹ nhàng, đối lập bên ngoài phủ đầy tuyết trắng xoá, nhưng dù thế vẫn không làm giảm đi sự nóng nhiệt của hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau kia.
Cung Ân Tố mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt rưng rưng chút lệ.
Hứa Hiên Trạch thì lại khác biệt, ánh mắt của anh đỏ ngầu, dường như bản thân đang kiềm chế một điều gì đó rất khó khăn.
Buông môi mềm ra, Hứa Hiên Trạch đối diện với đôi mắt lim dim đắm chìm trong mê ly của đối phương, tựa như bầu trời đầy sao lộng lẫy, sáng rực.
Hứa Hiên Trạch duỗi tay vào bên trong váy Cung Ân Tố, bàn tay mang theo hơi nóng dần dần lướt trên da thịt trắng mịn và mát lạnh, tựa như xúc giác này quá thoải mái, anh cứ vuốt ve lên xuống không ngừng ở rãnh lưng sâu hút.
Cung Ân Tố híp mắt tận hưởng cảm giác vừa mát vừa nóng, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, Cung Ân Tố cười cười đối mắt với Hứa Hiên Trạch, anh cũng cúi thấp đầu xuống nhìn cô đầy yêu thương.
Xung quanh bên tai chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở dốc đầy ái muội, không chút tạp âm nào có thể chen lẫn vào được.
- Chúng ta cùng tập hít thở khi hôn nha em...
Cung Ân Tố đỏ mặt, mắt cười híp lại, tạo nên đường nét tựa như nữa vầng trăng cong cong, vừa diễm lệ lại ngây ngô lạ thường.
Cô nhẹ gật đầu, đón nhận lời đề nghị đúng ý của cô:
- Vâng ạ.
Hứa Hiên Trạch di chuyển yết hầu lên xuống liên tục, thầm nghĩ sao cô lại ngoan đến như vậy, thật muốn làm người khác bắt nạt.
Nghĩ là làm, anh di chuyển bàn tay nóng rực, vuốt ve đi từ sườn eo sau lưng Cung Ân Tố, di đến khối màn thầu nhỏ phía đằng trước.
Lồi lõm có đủ, không dư thừa, anh càng say mê, càng đắm chìm mà tận hưởng khối ngọc mịn màng này.
Động tác mân mê tuy nhẹ nhàng, nhưng sức lực khi nắm lấy màn thầu đặc biệt dùng sức, anh chỉ hận không thể bóp chặt hơn nữa, chỉ tiếc rằng sợ Cung Ân Tố bị đau nhói.
Bàn tay Hứa Hiên Trạch không làm đau cô, chỉ là có chút bất ngờ, Cung Ân Tố rít lên một hơi, hai má đỏ hầy hầy, âm thanh kiều nhuyễn phát ra từ cuống họng, ngân nga khẽ rên:
- Haaa...!aaa...
- Mềm quá!
Hứa Hiên Trạch thu gom mọi giác quan vào lòng bàn tay của chính mình, xúc cảm phía dưới thật làm lòng anh trở nên xao xuyến khó diễn tả.
Mềm mại có đủ, to tròn vừa đủ lòng bàn tay, càng sờ càng thoải mái mà vuốt ve.
Bên tai ngân nga vài tiếng khẽ hừ hừ, thật kích thích thính giác.
Hứa Hiên Trạch như được cổ vũ, bàn tay càng dùng sức xoa, xoa đến mức ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tựa như nước, mềm