Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 61


trước sau


Cung Ân Tố mê mang nhìn từng hành động của anh, đến khi đôi mắt trở nên rõ ràng, cô muốn ngắm nhìn khuôn mặt động tình của anh, thế nhưng chưa quá hai giây lại thấy anh cúi gập người xuống, hai bên mông bị anh bóp chặt nâng lên cao.
Nơi riêng tư hơn 18 năm chưa từng ai đụng hay nhìn qua, thế mà giờ khắc này liền bị người đàn ông tưởng chừng phong nhã nhìn thấu hết mọi thứ, cô còn cảm nhận sự mềm mại, nóng rực của chiếc lưỡi to dày.
Cả người lâng lâng, ưỡn ngực cao lên, miệng liên tục ngân nga, tận hưởng khoái lạc xa lạ nhưng hạnh phúc này.
Hứa Hiên Trạch nhìn biểu hiện của cô, như được động viên mà tiếp sức dùng lưỡi khuấy động bên trong hang vách.

Từng vách trong lẫn vách ngoài đều được lấn lướt quệt qua.
- Ngứa...!Em khó chịu...
Mang chút âm mũi, khác nào như đang cầu hoan, Cung Ân Tố cũng không nghĩ giọng nói của mình có thể kiều diễm đến như vậy.
- Sẽ nhanh thôi.
Hứa Hiên Trạch không chịu tách môi ra khỏi hố sâu mê người này, khi lên tiếng, hơi nóng thổi bay vào bên trong, càng tạo thêm sự kích thích cho cô.

Đôi môi mỏng hồng nhẹ, dính chút nước trên xung quanh vành môi, như thể anh vừa uống được một chén canh thơm ngào ngạt cực phẩm, xung quanh điểm thêm chút óng ánh tựa như những giọt dầu tự nhiên.
Phút chốc một dòng nước bắn ra ngoài, nhiễm đầy trên khuôn mặt điển trai, Hứa Hiên Trạch đạt được ý muốn, nỗ lực hút cạn từng giọt nước, chỉ sợ lãng phí tinh túy mà rơi vãi trên ga nệm.
Cô gái dưới thân mềm mại, hệt như cơ thể làm bằng nước, vừa mát, vừa ngọt ngào, chỉ cần đụng nhẹ liền tựa như giọt nước hoà tan thấm vào từng thớ da thịt.
Đợi qua cơn cao trào tầm một phút, nơi hàng động đã trở nên mẫn cảm lạ thường, Cung Ân Tố cảm nhận ngón tay Hứa Hiên Trạch đang cố gắng len lỏi vào sâu bên trong, từng chút từng chút lấn át chiếm khoảng trống bên trong.
Nơi chưa từng được ai khai phá, giây phút này lại trở nên bất lực bị chú thợ mỏ siêng năng đục đẻo vào trong.


Hang nhỏ chỉ mới bị một cây đục vào đã căng trướng khó chịu.
Cung Ân Tố vừa đau nhói lại vừa khoái lạc đắm chìm.

Cô không biết bản thân đang cảm giác như nào, chỉ biết người đang cần cù đục đẽo cơ thể cô, là người mà cô yêu nhất, tin tưởng nhất.
Cảm xúc hoá thành nước, hai bên vách ngăn mềm mại, bên trong càng vào càng ra dòng suối ngọt.

Hứa Hiên Trạch cắn răng, ẫn nhẫn chịu đựng nơi trướng đau nào đó của mình, anh cố gắng giúp Cung Ân Tố nới lỏng, chỉ sợ phút lơ là liền làm cô đau đớn.
Từ một ngón đã khó khăn, Hứa Hiên Trạch lại chen thêm ngón thứ hai, Cung Ân Tố giật nảy mình, nơi đó căng trướng khó nuốt.

Đợi vài giây khuấy động, cô lại ăn thêm ngón thứ ba, thật sự hết cỡ thật rồi.
Cô nhăn mày, miệng liên tục hít thở tìm không khí, hai màn thầu phập phồng lên xuống, khác nào dụ dỗ anh đến ăn nó, chỉ tiếc anh đang cố gắng chịu đựng cơn đói của mình, tiếp tục chăm chỉ cày cấy ra vào nơi mềm mại.
Mềm đến mức khiến tim tan chảy, nhưng cũng thật biết cách cắn chặt người khác, càng làm anh trở nên mất tự chủ.
Động tác quan hệ như nào, tay anh liền làm như thế, theo tần suất ra ra vào vào, bít kín cả đường đi vào hang nhỏ ẩm ướt.

Đến khi ngón giữa vào sâu nhất, chạm lên vách trên một chỗ nhám nhám, anh đụng mạnh vào nó, bất ngờ Cung Ân Tố rùng mình ưỡn ngực lên cao, anh biết, đây là điểm G của cô, vì thế lại ra sức ma sát nơi đấy, đến khi có thêm một dòng nước phủ đầy các đầu ngón tay của anh, lại làm thấm ướt cả một lòng bàn tay.
Cô cảm nhận những ngón tay của anh được rút ra ngoài, bên trong tưởng được giải thoát, thế nhưng lại cảm thấy trống vắng cực kỳ, chỉ muốn anh tiếp tục lấp đầy cô thêm lần nữa.
Một đại tiểu thư sống trong nhung lụa, từ nhỏ học được lễ nghi, phép tắc, phải học cách nhận biết thế nào là yểu điệu thục nữ, thế mà ở trên giường lại trở nên phóng túng, ham muốn như thế này.

Nhưng cô biết, tất cả biểu hiện này của cô đều là vì anh, chỉ có anh mới có thể khiến cô bộc lộ ra mọi thứ.

Cô yêu anh, rất yêu anh, chỉ muốn anh ôm cô, hôn cô, cả hai cùng tận hưởng khoái lạc đời người.
Không để cô phải tự mình nỉ non cầu xin, Hứa Hiên Trạch chẳng biết tốc độ nhanh ra sao, mà lôi ra ** *** khổng lồ, cỡ một cẳng tay em bé một tuổi.

Phía đầu trên như cái đầu nấm, hồng đậm xinh xắn, nhưng thân cây lại nổi gân đầy dữ tợn.
Cung Ân Tố thoáng giật mình, mắt nghiêng sang nơi khác, không dám thừa nhận sức quyến rũ chết người này của anh.
Giây phút ngẩn người, Hứa Hiên Trạch lại tiến sát vào giữa hai đùi trong của cô, ** *** được anh cầm chắc trên tay, thế nhưng lúc di chuyển lại ngã nghiêng qua hai bên, vừa to, vừa dài, nặng nề mà rũ gục xuống dưới.
Anh đem thứ hung dữ ấy tiến sát vào nơi mềm ẩm của cô, trên cây hung khí đã đeo theo một lớp bảo hộ màu vàng nhạt, màng bảo hộ bị căng đến mức gần như trong suốt, vẫn có thể cảm nhận được những đường gân nổi lên.
Cô hít một hơi thật sâu, chờ đợi anh tiến vào.
- Em thả

lỏng ra nào, bé ngoan.

Giọng nói trầm khàn phá vỡ bầu không khí mịt mù.

Cung Ân Tố như bé ngoan, vâng lời thả lỏng cơ thể.


Hai tay trống vắng tìm điểm tựa, một tay đặt trên ngực trái của anh, tay khác lại đặt lên bờ vai săn chắc, làn da tiếp xúc nhận được nguồn nhiệt nóng rực, chẳng biết là do tay cô đã nóng sẵn, hay là cơ thể anh tản ra hơi nhiệt.

Nhưng dù thế nào, cô vẫn tận hưởng sự tiếp xúc này, ấm áp và thoải mái cực kỳ.
Phía bên dưới, ** *** thô dài tiến sát vào, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, nhưng chỉ mới có đầu nấm tiến vào thì bị dừng lại, bên trong cắn chặt không buông, rút không được mà tiến vào cũng không xong.
Hứa Hiên Trạch hừ hừ vài tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, liên tục khuyên nhủ cô hãy thả lỏng, đừng cắn chặt đến thế.
Chả biết do anh nói câu này có gì sai, hay là do cô hư hỏng, mà càng ra sức cắn chặt, bên trong như có hàng trăm cái miệng vừa cắn vừa mút.
Anh hít sâu một hơi, rồi cúi đầu ngậm lấy trái anh đào đỏ tươi như nằm trên vùng tuyết trắng.

Cung Ân Tố mất tập trung, mơ hồ đón nhận sự nhiệt tình phía trên, bất ngờ nơi dưới liền bị đâm mạnh một cái vào trong, gần như là lút cả cán.
Tấm màng nhỏ bị xé rách, cô rùng người, cắn chặt răng chịu đau, không dám la lên, cũng chẳng dám bấu vào da thịt của anh, chỉ sợ làm anh giảm hứng thú.
Nhưng cô nào biết, việc hành hạ chính mình khác nào như cô đâm một dao vào tim anh, anh đau đớn nhìn cô nhăn mày, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.
Tại sao khi nhận sự đau đớn, cô vẫn ngoan ngoãn và làm người khác thương tâm đến thế.

Thà chịu đau chứ không muốn làm đau người khác.
Tim anh như bị ai cắn xé, anh bỏ qua cơn đau bị cắn muốn đứt gẫy ở nơi kia, anh cố gắng nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô gái trong lòng.
- Bé ngoan, đừng cắn môi mình nữa, hãy cắn anh đi, là do anh sai, anh hư hỏng.

Ngoan nào, đừng khóc...
Cung Ân Tố xụt xịt mũi nhỏ, mắt ươn ướt ngước lên nhìn anh:
- Hôn em đi anh...

Được chỉ dẫn, Hứa Hiên Trạch tận tâm cúi sát người kề môi bên đôi môi đỏ mộng.

Nụ hôn không chút bão táp, lại nhẹ nhàng tựa khói sương, đầu lưỡi len lỏi chầm chậm tiến vào trong khoang miệng thơm ngát kia, anh cố gắng đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia và cuốn lấy nó.
Mãi một lúc đắm chìm trong nụ hôn, bên dưới cũng không còn đau đớn như ban đầu, Cung Ân Tố nhìn anh, rồi gật nhẹ đầu.
Được sự cho phép, Hứa Hiên Trạch chậm rãi tiến thêm vào sâu, Cung Ân Tố ưm a vài câu, rồi lại để anh tiếp tục càn quấy trong cơ thể mình.
Một lần tiến, một lần ra, một âm thanh run rẩy, một tiếng thở dốc, cứ thế liên tục luân phiên nhau từng đợt, từng đợt.

Từ nhẹ nhàng cho đến vũ bão.
Hứa Hiên Trạch ra sức đâm mạnh vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, cô gái dưới thân cũng đón nhận từng cú thúc của anh, miệng ngân nga thoải mái.
Bên trong cô vừa ấm, vừa mềm, vừa nhiều nước, anh mê say tiến sâu vào, hận không thể nhét hai hai quả táo của mình vào bên trong, chỉ muốn cô sưởi ấm luôn cả chúng nó.

Chúng nó bị bỏ rơi bên ngoài đáng thương, chỉ có thể đập bạch bạch vào mông cô gái nhỏ, coi như được an ủi phần nào.
Thoáng nghe nói, chẳng phải lần đầu được khai trai sẽ nhạy cảm lắm sao? Thế mà tại sao Hứa Hiên Trạch lại lâu như vậy?
Cung Ân Tố chẳng còn biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hay cô đã cao trào bao nhiêu lần.

Cô chỉ biết một điều, tại sao Hứa Hiên Trạch anh lại chưa bắn ra một lần nào cả??
Cô muốn hét lên thật, muốn hỏi tại sao lại lâu như thế, anh như muốn nghiền chết cô vậy.
Chỉ tiếc bản thân chưa kịp hét lên đã bị anh vùi dập liên tục, đến khi mơ hồ muốn ngất đi mới cảm giác được anh khẽ rên ra tiếng, bắn đầy dòng sữa đặc vào đầy bao bảo hộ.
Đôi mắt cô mơ hồ muốn nhắm lại, bên tai chỉ mang theo tiếng thở dốc của cả hai, cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô cảm nhận được cái ấm áp ở trên trán, rồi di xuống bên má, và cuối cùng là đôi môi sưng đỏ của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện