Trước giao thừa 1 ngày, Cung Ân Tố và Cung Ngọc soạn sẵn đồ đạc chuẩn bị về quê nhà tảo mộ cha và mẹ.
Đi cùng còn có Hứa Hiên Trạch, kiêm bạn trai cô và kiêm luôn cả tài xế lái xe.
Cha cô - Cung Nhâm, sau lễ 49 ngày, cũng tức là trước ngày lễ Giáng Sinh, Cung Ân Tố đã đem ông trở về quê nhà, dựng mộ ở phần trống bên cạnh mộ mẹ cô.
Cô biết hai người chưa bao giờ muốn tách lìa nhau, chỉ tiếc khi đó là do số phân chia cách âm dương, nhưng bây giờ có lẽ cả hai đã được cùng nhau lên thiên đàng, vậy nên cô liền thành toàn giúp họ.
Khi đến tảo mộ, Cung Ân Tố và Cung Ngọc đứng trước hai phần mộ nhỏ, bên trên khắc tên và hình của Hương Mạn và Cung Nhâm.
Cung Ngọc tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết nhận mặt người, Cung Nhâm thì đã quá quen thuộc với cậu, nhưng khi nhìn thấy Hương Mạn, cậu chớp đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Cung Ân Tố, cậu lay nhẹ bàn tay đang nắm của cô:
- Chị, đây là mẹ của chị đúng không ạ? Dì ấy đẹp quá, có thể làm mẹ của Ngọc Ngọc được không ạ?
Nghe thấy Cung Ngọc ngây thơ hỏi Cung Ân Tố, cô nhoẻn miệng cười, quỳ gối xuống cho ngang bằng với cậu, bàn tay trống rỗng bên trái đưa lên phủ trên má cậu, một hơi ấm áp:
- Được, mẹ của chị cũng là mẹ của em.
Cung Ân Tố cười cười, khắc sau liền nghe thấy Cung Ngọc phấn khích nói tiếp, âm giọng lanh lảnh vui tai và tràn đầy sức sống:
- Tuyệt quá, vậy là ngày mốt lớn lên, em cũng sẽ trở nên xinh đẹp giống chị có đúng không?
Nghe cậu nói, Cung Ân Tố đứng kế bên cười phụ hoạ, người đàn ông phía sau đi đến cạnh bên Cung Ngọc, anh cũng ngồi quỳ thấp xuống, vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu và nói tiếp:
- Về sau em sẽ trở thành một người cực kỳ đẹp trai và tài giỏi.
- Được ạ, em muốn lớn lên thật mau, kiếm thật là nhiều tiền để có thể mua hết mọi thứ cho chị Ân Tố.
Dứt lời, Cung Ngọc quay sang phía Cung Ân Tố, cậu bổ nhào vào lòng cô, phấn khích nói:
- Chị ơi, khi lớn lên, em sẽ nuôi chị thật tốt.
- Được, trăm sự nhờ em trai nhỏ nha.
Cung Ân Tố không phản bác ý trí quyết tâm của cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cậu, tựa như cậu là nguồn sưởi ấm trái tim cô.
Có điều Hứa Hiên Trạch sắc mặt không tốt lắm, cần phải vạch rõ vấn đề cho Cung Ngọc hiểu, hiện tại và tương lai về sau đã có anh chăm lo cho Cung Ân Tố, còn Cung Ngọc tuy có lòng thật đấy, nhưng vẫn là nên tiết kiệm tiền cưới vợ đi.
Mãi ngẫm nghĩ để lựa lời mà nói với trẻ nhỏ Cung Ngọc, Cung Ân Tố đã nhạy bén với thái độ thay đổi của anh, cô cũng tự mình hiểu được nguyên do.
Vậy nên không để anh phải khó xử, cô liền nói với Cung Ngọc:
- Ngọc Ngọc, chị cảm ơn em nha, nhưng mà nếu sau này có tiền đồ, ngoài trừ lo cho chị thì em cũng nên nghĩ đến vợ tương lai của em nữa đấy, không được để người con