Hôm nay là một ngày đặc biệt, Cung Ân Tố ăn mặc chỉnh tề, áo len mỏng cổ cao màu kem vani, chân váy đen dài gần tới mắt cá chân, bên ngoài khoác cái áo len mỏng màu đen, cả người toát lên khí chất trang nhã, thanh lịch vô cùng.
Chuẩn bị xong tất cả, Cung Ân Tố đứng trước bàn trang điểm, tay cầm lên khung ảnh gia đình nhỏ, trong hình có đầy đủ cô và cha mẹ, là bức hình khi cô mới tròn 7 tuổi, cha mẹ trong hình cũng còn rất trẻ, nét mặt hiền hoà, chỉ một bức ảnh cũng có thể hình dung được cảm xúc của một gia đình hạnh phúc lúc đó.
Cung Ân Tố vuốt nhẹ lên khuôn mặt cha mẹ, trong lòng một trận rối bời:
- Cha mẹ, con nhất định sẽ khiến bà ta nhận được cái giá thích đáng.
Nói xong, cửa phòng bị gõ lên kêu Cốc Cốc.
Cung Ân Tô nhanh chóng buông khung ảnh xuống, đặt lại ngay ngắn vị trí ban đầu.
Cô xoay người nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
Hứa Hiên Trạch mặc tây trang màu xám lông chuột, cà vạt trắng sọc, cộng thêm cái kính gọng vàng càng làm cho anh trở nên tao nhã, nhưng cũng đầy sự uy nghiêm.
Anh đưa tay lên vuốt một bên má Cung Ân Tố, nhẹ giọng nói:
- Em sẵn sàng rồi chứ?
- Dạ rồi ạ.
Chúng ta mau đi thôi.
Cung Ân Tố cười cười, nắm tay anh rồi cùng đi ra ngoài sân để xe trước nhà.
Trước khi ra ngoài, cô cũng không quên nhắc nhở Cung Ngọc phải ở nhà ngoan ngoãn, không được phá phách vú nuôi.
Cậu bé gật gật đầu, sau đó ngồi dưới tấm thảm lông trải ở ngay phòng khách, vui vẻ ngồi chơi tàu vũ trụ của mình.
Chiếc xe đen sang trọng, chầm chậm di chuyển trên đường lớn, không khí còn se se hơi lạnh, mặt đường ẩm ướt nên khá trơn trượt, vì vậy tốc độ xe chạy vừa phải.
Trong xe, Hứa Hiên Trạch ngồi cùng với Cung Ân Tố ở hàng ghế sau, anh nắm lấy tay cô và kéo lại đặt lên đùi mình.
Ngón tay cái vươn ra vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô.
- Em yên tâm, hôm nay anh sẽ giải quyết tất cả.
Ngọc Mỹ Liên giờ không còn đường lui nữa đâu.
Nghe anh nói, trái tim treo lủng lẳng từ nãy giờ của mình cuối cùng cũng được buông lỏng xuống, cô lo lắng, sợ sệt Ngọc Mỹ Liên sẽ tiếp tục tái phạm lỗi lầm điên loạn kia.
Được anh trợ giúp về mặt tình thần, Cung Ân Tố thở ra một hơi, an lòng gục đầu lên vai trái của anh.
Hứa Hiên Trạch cười mỉm, tay đưa lên vỗ vỗ cái đầu đáng yêu của cô.
Sau khi qua Tết, toà án cũng bắt đầu mở ra phiên toà xét xử tội danh của Ngọc Mỹ Liên, trước đó đã dính không ít tội, bây giờ càng thêm tội nặng là cố ý sát hại 2 cán bộ nhà nước và công dân Cung Ân Tố.
Ngồi trong phiên toà, Cung Ân Tố dõi mắt nhìn người đàn ông của mình hiên ngang, khí thế ngồi ở phía trước.
Anh là đại diện luật sư xử lý vụ án của Ngọc Mỹ Liên.
Đến giờ diễn ra phiên toà, phía cửa bên trong mở ra, Ngọc Mỹ Liên gương mặt bơ phờ, cặp mắt đã từng nhìn người khác bằng vẻ kiêu ngạo, giây phút này chỉ còn lại mỗi hai vết quầng thâm rõ to dưới đáy mắt.
Dáng người bà ta gầy đến mức trơ xương, làn da vàng xanh xao, tóc cột rối loạn trên đầu, từ xa nhìn đến cũng thấy rõ, tóc bà ta ít đi rất nhiều, một vài mảng trên da đầu trống rỗng.
Cung Ân Tố nheo mắt khó tin, đúng là đời người, ác giả ác báo.
Cũng may Cung Ngọc chưa nhìn đến được dáng vẻ tệ hại này của bà ta.
Thẩm phán gõ búa trật tự, bắt đầu diễn ra phiên toà.
Hứa Hiên Trạch đứng lên dõng dạc đưa ra các bằng chứng chứng minh Ngọc Mỹ Liên có cấu kết với một vị sĩ quan trong ngục giam, nhờ vậy bà ta mới có được con dao