Chiếc xe hơi màu đen nhám, đơn giản nhưng lại rất bắt mắt, bánh xe dần chạy về phía trạm xe buýt, phát hiện hình bóng của Cung Ân Tố biến mất, hẳn là đã sớm rời đi.
Hứa Hiên Trạch nheo mày, môi bạc mím chặt.
Khi nãy anh thật là vô ý, đáng lẽ khi nhìn thấy khuôn mặt hao hao với Hương Mạn, anh phải rõ đó chính là Cung Ân Tố.
Bởi vì trên đời này, ngoại trừ thân thích với nhau, thì làm sao mà có thể vô tình bắt gặp người với người giống nhau được.
Vả lại còn là trùng hợp gặp ngay gần nhà của Cung Nhâm.
Hứa Hiên Trạch đó giờ vẫn luôn thành thục ổn trọng, suy xét mọi tình huống một cách tỉnh táo và có tính thuyết phục.
Thế mà khi nãy, anh hành động một cách bất cẩn, lại thiếu sự suy xét.
Bây giờ nhận ra thì đã quá muộn.
Suy nghĩ dừng vài giây, sau đó Hứa Hiên Trạch nhìn trợ lý Chu Thành ngồi ở ghế phụ trước mặt, nói:
- Chu Thành, cậu mau tìm thông tin của những chuyến xe buýt ở trạm này, xem xem nó đi về đâu và hướng nào.
Còn nữa....
Hứa Hiên Trạch trầm ngâm vài giây, sau đó liền nói tiếp:
- Tìm tung tích của người tên Cung Ân Tố và Cung Ngọc.
- Dạ vâng, đã rõ.
Chu Thành nhanh chóng tiếp nhận.
Khi nãy Hứa Hiên Trạch có chút ngập ngừng, là vì anh tính sẽ đưa ảnh của Cung Ân Tố cho Chu Thành, như thế thì việc tìm kiếm người sẽ dễ dàng hơn.
Chỉ là anh nhận ra, bản thân mình chính là không có ảnh của cô.
Có lẽ lát nữa anh nên liên hệ với dì Trình, nhờ dì gửi ảnh của cô và cả của Cung Ngọc qua.
Đằng khác, Cung Ân Tố bắt chuyến xe đi về hướng của khu Nội Linh.
Đây là một nơi dành cho các hộ gia đình khá giả, hoặc có khi là dành cho người không có điều kiện, thuộc thành phố A.
Có thể nói, đây là chỗ ở của người bình dân, thật khó để mà cho một đại tiểu thư và tiểu thiếu gia có tiếng của Cung gia đến ở.
Nhưng bây giờ Cung Ân Tố đã không còn đường lui, ngay cả đường tiến cũng khó mà bước đến, chỉ có thể dùng mọi cách, nhảy thật cao, vượt qua bức tường của sự nghèo khổ, và đi đến một tương lai ổn định.
Cung Ân Tố đi theo chỉ dẫn của Baidu, hai chị em cô đi bộ tầm 10 phút, liền thấy được căn hộ nhỏ.
Trước cửa căn hộ, một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, tuổi trông còn rất trẻ, đang nghiêm chỉnh đứng trước cửa đợi đợi ai đó.
Khi nhìn thấy Cung Ân Tố, người đàn ông trẻ tuổi ấy liền nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp.
Nhanh chân tiến tới, phụ trách hỗ trợ xách hành lý giúp Cung Ân Tố.
Hoá ra là chuyên viên mua giới nhà đất.
Cung Ân Tố chào hỏi đôi chút, sau đó cùng anh ta đi vào trong căn hộ, bắt đầu xem xét chỗ ở.
Căn hộ này không lớn, có khi còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của cô.
Kích thước còn chưa đến 10m2.
Thật may là có đủ hai phòng ngủ, khu bếp và nhà khách.
Chỉ là có chút nhỏ và chật chội.
Nhưng nghĩ lại, đồ đạc của cô và Cung Ngọc không nhiều lắm, có thể tiết kiệm được một chút diện tích.
Cung Ngọc nãy giờ ngoan ngoãn im lặng, bây giờ bắt đầu bùng phát tính tò mò của trẻ con.
Cậu khều khều vào mu bàn tay trái của Cung Ân Tố, âm thanh non nớt, lại pha thêm chút tinh nghịch, hỏi:
- Chị Ân Tố, chúng ta sẽ ở đây sao? Nó nhỏ quá, còn không đủ chỗ để cho em chơi nữa.
Nét mặt hơi mếu máo, đôi mắt to tròn ngấn chút nước, trông rất đáng thương.
Cung Ân Tố đau lòng, ngồi thụp xuống cạnh Cung Ngọc, bàn tay mềm mại đặt lên gò má phúng phính của cậu, ngón tay cái duỗi ra, vuốt vuốt nhẹ.
- Xin lỗi vì đã khiến em chịu khổ, hãy cố chịu đựng được không, về sau chị sẽ cố một căn nhà to hơn gặp mấy lần căn nhà này nha.
Cung Ngọc thật sự chưa hiểu lời cô nói cho lắm, tại sao cô lại nói lời xin lỗi với cậu, rồi "chịu khổ" nghĩa là gì?
Nhưng gạt bỏ tất cả