Thấy Ngọc Mỹ Liên đi vào, vài tên giám đốc bắt đầu bày ra vẻ mặt nhăn nhó, nhiều tên đàn ông theo lối suy nghĩ đầy cổ hữu, ghét nhất chính là người phụ nữ không hiểu chuyện, đàn ông đang bàn bạc với nhau, vậy mà Ngọc Mỹ Liên dám chen ngàng vào, quá xem thường rồi.
Lúc này Liên Ngọc Mỹ bước vào trong, chân thoăn thoát đi đến hướng chỗ ngồi của Cung Nhâm.
Không nhanh không chậm ngồi xuống.
Dáng ngồi đầy sự quý phái, kiều diễm.
Đi phía sau Ngọc Mỹ Liên còn có thêm một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt có chút non nớt.
Có lẽ là mới vừa tốt nghiệp ra trường đi.
Từ phía sau Ngọc Mỹ Liên, luật sư Thuận Thiên tiến lên phía trước, đưa lên trước mặt của các vị giám đốc cấp cao đang có mặt ở đây.
Giọng nói có chút kiêu ngạo, nói:
- Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Cung Nhâm, là 32%, tất cả đều sẽ được chuyển sang cho phu nhân Ngọc Mỹ Liên.
Cũng tức là từ nay về sau, phu nhân Ngọc Mỹ Liên sẽ là nữ chủ tịch tiếp theo điều hành Cung thị.
Khi vừa ngắt lời, một giám đốc tức giận, đập tay lên bàn, hung hăng chỉ vào người của Ngọc Mỹ Liên, lớn tiếng quát:
- Ai cho cô làm càn, lý nào 32% cổ phần đó lại chuyển vào tay của cô được.
Theo tình theo lý, thì nó phải là thuộc về đại tiểu thư Cung Ân Tố mới đúng.
Nhắc đến cái tên mà bà căm ghét nhất, sắc mặt phút chốc thay đổi, ánh mặt sắc bén lướt qua người vị giám đốc kia.
Ngọc Mỹ Liên cao cao tại thượng, nhếch mép nói:
- Hứ, ông núp dưới gầm giường nhà tôi hay sao, mà lại có thể biết được Cung Nhâm chuyển cổ phần cho Cung Ân Tố, chứ không phải tôi.
Vị giám đốc kia cứng họng.
Đúng thật, ông ta không rõ cho lắm về di chúc của Cung Nhâm.
Chỉ là ông biết rõ, Cung Nhâm rất yêu thương Cung Ân Tố, không lý nào không giao cho cô một chút cổ phần nào cả.
Người ngoài nhìn vào, còn thật sự tưởng rằng vị giám đốc đó là đang bênh vực Cung Ân Tố.
Nhưng tất cả đều đã sai lầm.
Mọi thứ đều là sự toan tính của tên giám đốc đó.
Ông ta còn tưởng rằng Cung Ân Tố sẽ được cho số cổ phần không hề nhỏ từ Cung Nhâm, đến lúc đó ông ta sẽ cố gắng làm thân với cô, bắt đầu cấu kết từng hành động, nhằm chiếm đoạt số cổ phần đó.
Tiếc là...!chưa kịp hành động, mọi thứ đều bị đổ vỡ do người đàn bà Ngọc Mỹ Liên này.
Vị giám đốc nghiến chặt răng, tức giận nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Bản thân chỉ có thể an phận thủ thường, ngồi im một chỗ, không nói thêm lời nào.
Kết thúc cuộc họp, ai về làm việc náy.
Riêng Ngọc Mỹ Liên là đi tới phòng làm việc của Cung Nhâm trước đó.
Mang tiếng là vợ chồng, nhưng bà ta chỉ vào được vào phòng làm việc của ông đúng có hai lần.
Một lần vào ngày chuẩn bị bàn bạc việc tổ chức đám cưới, còn nhớ lầm đó, do chính bà ta ồn áo quậy phá, Cung Nhâm mới bất đắc dĩ cắn răng cho bà ta vào phòng.
Còn lần thứ hai, là ngày Cung Ngọc tròn 1 tuổi, Ngọc Mỹ Liên đưa nhóc đi khám bệnh, sau đó thuận tiện ghé qua thăm Cung Nhâm.
Nhờ có Cung Ngọc, bà ta mới được đặc quyền đi vào phòng của ông.
Tuy chỉ ngồi trên ghế có 20 phút, nhưng ít ra bà ta cũng là được tính là đã vào được phòng làm việc của Cung Nhâm.
Nghĩ đến lúc đó, Ngọc Mỹ Liên thầm cười khinh một cái, chân di chuyển nhanh vào phòng làm việc.
Đi đến bàn làm việc của Cung Nhâm, vừa hay đập vào mắt bà ta là hai bức ảnh gia đình.
Nhưng tất cả đều không hề có hình của bà ta.
Một bức là nhà ba người, Cung Nhâm, Cung Ân Tố và người vợ quá cố của Cung Nhâm, Hương Mạn.
Bức ảnh thứ hai, thế mà có sự xuất hiện của Cung Ngọc.
Ngọc Mỹ Liên cầm lên nhìn, bà ta nhớ rõ ngày hôm đó, đây là nhân ngày sinh nhật Cung Ngọc tròn 3 tuổi, bà ta cũng có mặt ở đó.
Còn là ngồi cạnh Cung Ngọc.
Thật không ngờ lão già chết bầm Cung Nhâm đó thế mà cắt đi ảnh của bà ta, chỉ để lại hình ảnh của ông ta, Cung Ân Tố và Cung Ngọc.
Càng nghĩ càng tức giận, Ngọc Mỹ Liên vội vàng ném vào sọt rác, ngay cả bức ảnh có mặt Hương Mạn, bà ta cũng ném nốt.
Ăn xong một bữa trưa ngon lành, Cung Ân Tố dẫn Cung Ngọc đi dạo quanh khu Nội Linh, thuận tiện chỉ cho cậu biết đường đi, và cô cùng sẽ nắm bắt được cuộc sống sinh hoạt của