Sáng hôm sau, Lý Tử Thất lấy lý do đói bụng để nhờ Dương Vĩnh Khoa đi mua cơm cho nàng.
Còn nàng ở lại đóng chặt cửa, rung chuông nhỏ.
Lần này nàng lấy sơn đỏ kẻ một đường lên mặt rồi gọi: “Mẹ....mẹ ơi.” Xong nàng khóc lớn.
“Tử Thất!! Con làm sao vậy?” Mẹ nàng Liên Tử Thanh vừa xuất hiện đã bị doạ cho sợ.
Liên Tử Thanh mặc dù đã gần 3000 tuổi, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất trẻ.
Da trắng nõn nà, mặt đẹp như hoạ, mi thanh mày tú, chiếc mũi cao thẳng.
Có thể nói dung nhan của Liên Tử Thanh cũng được xếp hạng nhất nhì ở lục giới vào thời còn trẻ.
Bà đưa tay định sờ lên mặt Lý Tử Thất nhưng lại sợ sẽ làm con gái đau nên rụt tay xoa đầu nàng: “Mătj con bị sao thế này!”
“Mẹ...” Lý Tử Thất càng khóc càng lớn nói: “A Thất bị cửa sắt cắt da.
Mẹ mau nói Lục ca mang cho A Thất cái mặt nạ da.
Huhu đau quá mẹ ơi.” Điệu bộ giống thật đến 99.99%.
Lý Tử Thất tự thấy bản thân rất giống cái chị kia trong Tivi, ông kia vừa hô ‘ác sần’ thì chị ta liền khóc đến thương tâm liệt phế.
Ừm, nghề nghiệp này cũng không tồi...
“Được được.
Mẹ đi lấy ngay bây giờ.
A Thất đừng khóc mẹ thương..” Liên Tử Thanh nghe nàng khóc mà cuống quýt cả lên, liền quay về Ỷ Lan.
Qua 5 phút Liên Tử Thanh lại xuất hiện đưa cho nàng cái mặt nạ da nói: “Lục ca con đã tẩm thuốc điều trị da bị tổn thưong vào cho con rồi.
Mang vào da mặt của con sẽ dần dần trở lại như cũ.”
Lý Tử Thất xụt xịt mũi nói: “Mẹ, dạo này A Thất ở dưới phàm bị mất khí Hồ Tộc rồi.
Đầu óc rất chậm chạp, lại nhanh quên, cái gì cũng suy nghĩ không ra.”
Ngưng đoạn nàng lại đưa tay lau mấy giọt nước mắt trên mặt tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ, A Thất rời xa mẹ, cái gì cũng khó khăn cả.
A Thất thật tội nghiệp mà, huhu huhuhu..” nàng khóc thương tâm.
Liên Tử Thanh hiểu ý, hết xoa đầu, lại vỗ lưng nói: “A Thất ngoan, không sao không sao.
Bây giờ mẹ đưa vào một chút tiên khí vào mặt nạ, như vậy đầu óc A Thất sẽ lại nhạy bén như Tiểu Công Chúa của Hồ Tộc rồi.
Ngoan ngoan, cố gắng hoàn thành 999 việc rồi quay lại Ỷ Lan với mẹ.”
Liên Tử Thanh thương con mà đau từng khúc ruột.
Bảy đứa con, duy nhất một đứa con gái.
Không thương sao đặng.
Bà nâng tay vẽ một đường trên không, ánh sáng lấp lánh rơi vào chiếc mặt nạ.
Lý Tử Thất trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt vẫn không hiện nổi một tia vui vẻ: “Mẹ, như vậy cha sẽ trách mẹ đấy.” Làm bộ như nàng sợ mẹ sẽ bị cha la liền đẩy chiếc mặt nạ qua chỗ Liên Tử Thanh: “A Thất không sao, mẹ mang cái này về đi.
Cha sẽ la.” Sau đó lại khóc lớn!!
Đây là cái thủ đoạn gì a!! Lạc mềm buộc chặt, hay dối trên lừa dưới đây!! Dù sao đi nữa nàng cũng phải làm thôi, đây cũng đâu phải lần đầu tiên nàng làm nũng mẹ!!!
Lý Tử Thất cười điên đảo trong lòng.
“Ông ta mà dám trách mắng mẹ sao!!” Bà trợn mắt, sau đó lại cười cười: “A Thất không sao, không cần lo cho mẹ.
Ngoan mẹ thương.”
“Tử Thất ơi anh mua cơm về rồi.”
Nghe thấy tiếng của Dương Vĩnh Khoa, Liên Tử Thanh liền nói: “Mẹ đi đây.
Nhớ giữ sức khoẻ nha con” sau đó liền biến mất.
Lý Tử Thất thấy mẹ đã đi thì ngay lập tức gạt bỏ nước mắt.
Dương Vĩnh Khoa đi vào thấy mắt nàng đỏ hoe thì vội đi tới hỏi: “Tử Thất, mắt Tử Thất.
Tử Thất khóc à!!”
Lý Tử Thất còn chưa kịp trả lời hắn lại cuống cuồng lên hỏi liên tục: “Tử Thất khóc, sao lại khóc!! Ai bắt nạt Tử Thất à..” Hắn cũng không để ý hai tay cầm hai bọc đồ ăn liền trực tiếp dang tay ôm luôn nàng vào lòng nói: “Tử Thất không khóc, không khóc nhé.
Anh sẽ đánh kẻ nào dám bắt nạt Tử Thất.
Tử Thất đừng khóc.”
Lý Tử Thất dở khóc dở cười: “Hoa Hoa, Tử Thất đâu có khóc.” Nàng đẩy nhẹ hắn ra, mở to đôi mắt phượng xinh đẹp rồi chỉ tay vào đó: “Thấy không, hạt bụi nó vào mắt Tử Thất nè, Tử Thất không phải khóc.”
Nói rồi nàng cười cười vuốt nhẹ lên tóc hắn: “Hoa Hoa lo cho Tử Thất lắm sao!”
Dương Vĩnh Khoa gật đầu lia lịa.
Lý Tử Thất lại cười, một nụ cười dịu dàng và vô cùng xinh đẹp: “Vậy ăn nhé.
Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch cười ngô nghê: “Được, ăn.
Tử Thất đói rồi.”
Ỷ Lan Cốc.
“Liên Tử Thanh, bà thật hồ đồ.” Lý Thánh Viên mặt mày khó coi nói: “Này là đang phạt nó hay đang cho nó đi du ngoạn đây chứ?”
Liên Tử Thanh ngồi chẽm chệ trên ghế, vẻ mặt không có nửa phần sợ hãi, ngược lại còn ương ngạnh đáp: “Tôi thì