Sau bữa ăn, Lý Tử Thất liền để Dương Vĩnh Khoa chở đến tiệm cafe nhỏ.
Nàng nhìn một lượt khung cảnh xung quanh rồi hô to: “Nhung, Nhung ơi!!!”
Chị Nhung nhăn mặt.
Dường như lần nào gặp nàng chị cũng nhăn mặt.
10 lần như 1!!!
“Mày mất dạy cũng vừa vừa chứ.
1 tiếng Nhung ơi, 2 câu Nhung à.
Bố mẹ tao đẻ ra tao để cho mày gọi cho sang mồm à con kia!!!” Chị Nhung chóng nạnh mắng một hồi.
Lý Tử Thất không thèm quan tâm đến chị ta đang nói cái gì.
Nàng một mạch đi đến chiếc bàn nhỏ ngồi xuống nói: “Cho 2 ly cafe đi.
Nói nhiều quá nha Nhung.”
Lý Tử Thất nàng 600 tuổi, đã 600 tuổi rồi đấy biết không? Chị ta mới hơn 30 tuổi, lại bắt nàng gọi bằng ‘chị’??? Nực cười nha.
Chị Nhung lườm lườm, đánh mắt về phía Hà ý bảo đi pha cafe cho Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa.
“Mày tới đưa mặt nạ thì đưa đây nhanh lên.” Chị Nhung đi tới ngồi phịch xuống ghế gần xát Dương Vĩnh Khoa nói.
Lý Tử Thất nhăn mặt, nàng kéo Dương Vĩnh Khoa xích lại gần mình nói: “Nhung ngồi xa ra, không được gần Hoa Hoa.” Hoa Hoa là của nàng, không cho phép bất cứ nữ nhân nào lại gần hắn, ngoài nàng.
Chị Nhung thấy sự tình diễn ra trước mắt thì cười trêu chọc: “Chu cha!!!! Ghen luôn cơ à? Tử Thất biết yêu rồi cơ đấy.”
Xong chị lại liếc mắt sang Dương Vĩnh Khoa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới mới nhếch môi nói tiếp: “Tên ngốc này thì mày tự giữ cho bản thân mày đi.
Tao chẳng thèm mà dành với mày.”
Nói xong còn ‘Hừ’ một tiếng rõ to: “Mau đưa mặt nạ ra đây.” Chị bực mình nạt.
Lý Tử Thất bĩu môi khi dễ: “Ngốc hay không ngốc thì Hoa Hoa vẫn có ta, còn xinh đẹp như Nhung mà chẳng có ai yêu mới đáng nói.”
Cô bé Hà, và anh chàng phục vụ tên Tân trợn to mắt nhìn Lý Tử Thất.
Đỉnh, rất đỉnh.
Người duy nhất dám chọc vào chỗ đau của chị Nhung hết lần này đến lần khác chỉ có mỗi Lý Tử Thất thôi đấy.
Hai người cười khoái chí trong lòng.
Riêng Dương Vĩnh Khoa vẫn còn đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hắn đương nhiên không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì rồi! Hắn chỉ biết là Tử Thất không thích hắn ngồi cạnh chị gái này, hình như chị ấy hơi xấu tính thì phải.
Không biết từ khi nào, hắn luôn nghe theo lời Lý Tử Thất nói.
Miễn là nàng muốn, điều gì hắn cũng có thể làm vì nàng.
Chị Nhung nghe xong câu đâm trúng chỗ đau của Lý Tử Thất thì điên tiết: “Tao thế nhưng vẫn không như mày.
Mất dạy thành thói quen.
Mới 18 tuổi đã tinh ranh, không tôn trên quý dưới.”
“Ta ‘không tôn trên quý dưới’ lúc nào?” Lý Tử Thất hỏi.
“Mày 18 tuổi, tao 30 tuổi.
Tao hơn mày cả con giáp sao không ‘chị’? Đấy là mất dạy biết không hả?” Chị Nhung giận đến đỏ mặt.
Lý Tử Thất nghe thế thì bĩu môi, liếc mắt.
Không thèm chấp, lấy trong túi ra chiếc mặt nạ da.
Thật ra mấy câu mắng chửi mà chị Nhung hay mắng nàng quả thật nàng nghe không thấy đau chút nào.
Bản chất giọng chị miền nam nên khi chị chửi chỉ thấy buồn cười chứ không hề thấy đau.
Nên nàng cũng chẳng chấp nhất chi.
“Đưa đây ta đeo cho Nhung.” Lý Tử Thất nói.
Chị Nhung trong lòng toàn mùi thuốc súng.
Con ranh, vẫn nhất quyết không chịu gọi ‘chị’.
Hư thành thói.
Mặc dù đang giận nhưng chị vẫn rất ngoan ngoãn để Lý Tử Thất mang mặt nạ vào cho mình.
Bởi vì ngoài Lý Tử Thất không ai biết cái này đeo thế nào.
“Lần sau trước khi đeo phải tẩy trang đi đấy.
Mặt toàn son phấn xấu chết được.” Lý Tử Thất mỉa mai.
Nàng từng thấy rất nhiều người trang điểm, nhưng chưa từng thấy ai càng trang điểm lại càng xấu giống Nhung cả.
Mà đeo mặt nạ này thì tốt nhất không nên trang điểm.
Như vậy sẽ phí hết thuốc tiên của Lục ca.
“Mày im mồm đi.
Thúi quá.” Chị Nhung cũng không chịu buông tha.
Bé Hà đứng trong quầy tính tiền khúc khích cười.
Sao hai người này luôn tìm cách mỉa mai, khi dễ nhau thế nhỉ! Không gặp thì thôi, cứ gặp là sẽ cãi nhau một trận ra trò.
Này là ghét của nào trời cho của đó sao?
“Trong mặt nạ này có thuốc sẽ trị khỏi mụn thâm nám của Nhung đấy.
Trang điểm rồi sao thuốc thấm vào da được? Ta có ý tốt nhắc nhở lại còn mắng ta sao?” Lý Tử Thất phồng môi trợn má nói.
Oan cho nàng lắm nha.
Làm việc tốt mà còn bị mắng như tát nước vào mặt vậy!!!
Chị Nhung nghe vậy cũng thấy có chút lỗi lầm với Lý Tử Thất, nhưng lòng tự ái quá lớn nên chị nhất quyết không chịu hạ giọng: “Ừ, cảm ơn.”
Cái câu ‘cảm ơn’ này của Nhung sao Lý Tử Thất nghe như ‘đó là nhiệm vụ của ngươi’ vậy!! Hiển nhiên không có một chút ngữ điệu của lời ‘cảm ơn’ nha!!!
“Xong.” Lý Tử Thất ngồi lại vào bàn tiếp tục nói: “Trả tiền ta đi.”
Chị Nhung vừa soi gưong vừa điều chỉnh độ chính xác của mặt nạ da trên mặt mình nói: “Sáng tao đi gấp quá quên mang theo tiền rồi.
Hôm sau sang lấy đi.”
“Cũng được.
Hoa Hoa chúng ta đi.” Lý Tử Thất có vẻ rất tin tưởng rằng chị Nhung sẽ không lừa mất số tiền của nàng!!
Nàng có khả năng đánh hơi mùi hương rất giỏi.
Nhung trốn đi đâu nàng cũng tìm được hết, nên tất nhiên nàng không sợ Nhung quỵt tiền rồi.
Lý Tử Thất kéo tay Dương Vĩnh Khoa đi ra khỏi tiệm cafe, rồi hai người lại đạp xe đi đến quán nước gần trường tụ tập với bọn Lê Toàn Phong.
Lý Tử Thất vừa đi, trong tiệm cafe, ánh mắt chị Nhung bỗng hiện lên tia sáng.
Chị nhìn xung quanh tiệm, đánh giá từng nơi.
Bỗng chị nhíu mày: “Bày biện tiệm 1 cách không thống nhất, kết hợp màu sắc gây cảm giác khó chịu loạn mắt cho khách hàng.
Cách bố trí bàn ghế cũng quá sai.
Làm lại từ đầu.”
Nói xong chị đi tới quầy, cầm bút chì lên vẽ cái gì lên giấy A4.
Hà và Tân nhìn sự thay đổi này mà ngạc nhiên không thôi.
Cách bày biện, trang trí trong tiệm là chị Nhung chỉ đạo chứ ai!! Bây giờ người bảo không hợp lý cũng là chị Nhung!!
Hôm nay chị ấy bị làm sao vậy?
Bên kia, thời điểm Lý Tử Thất được Dương Vĩnh Khoa chở đằng sau xe đạp đi đến cũng đã nhìn thấy bọn người Lê Toàn Phong đã ngồi đợi từ bao giờ.
Lý Từ Thất hôm nay mặc chiếc áo phông trắng, kết hợp quần jean