Đến chiều tan học, Dương Vĩnh Khoa cũng đã xong việc của trợ giảng, cả hai dắt xe đạp đi về.
“Tử Thất, xin lỗi.” Dương Vĩnh Khoa ấp a ấp úng cả ngày mới dám lên tiếng nói trước.
Lý Tử Thất cũng không để ý hỏi: “Sao lại xin lỗi?”
“Bởi vì, không giúp Tử Thất chiến thắng..” Hắn đáp ỉu xìu.
Lý Tử Thất thấy vậy liền mỉm cười: “Tại sao lại làm vậy?”
“Tại vì,..” Dương Vĩnh Khoa cúi thấp đầu, không dám nhìn Lý Tử Thất nói: “Anh không muốn Tử Thất thắng mà không vẻ vang.
Thắng như vậy, thà là không thắng.”
“Vậy tại sao không để An Giao thắng?” Nàng rõ ràng biết nguyên do, nhưng vẫn cứ thích hỏi.
“Anh không muốn Tử Thất bị An Giao coi thường, bắt nạt.”
Lý Tử Thất kéo cong khoé miệng, nếu thực sự Dương Vĩnh Khoa để An Giao thắng, nàng cũng sẽ có cách khác khiến An Giao phải mất mặt hơn nàng gấp trăm lần.
“Vậy sao Hoa Hoa biết đáp án của An Giao là đáp án sai!” Nên cũng để đáp án của nàng cũng sai theo? Câu sau Lý Tử Thất chỉ nói trong lòng.
Dương Vinh Khoa gãi đầu, khó xử nói: “Lúc Tử Thất đi ra khỏi lớp, đi vệ sinh, An Giao đã mang bài đó sang nhờ anh sửa.
Anh nói anh không thể giúp.
Cô ấy liền tự mình làm.”
Lý Tử Thất ánh mắt nguy hiểm, cô ta thế mà định chơi xấu nàng.
Đáng ghét: “Hoa Hoa chắc chắn cô ta sẽ làm sai sao?”
“Bài đó là bài toán chưa được chứng minh của các nhà khoa học đời trước.
Bởi vì lớp của An Giao là lớp chuyên Toán cấp cao nên Tiến Sĩ cho bài toán đó vào đề cương.
Bài đó cũng chưa ai giải ra.” Dương Vĩnh Khoa nói.
Lần này, Lý Tử Thất lại kinh ngạc: “Vậy sao Hoa Hoa giải được?”
“Mấy năm đi theo các giáo sư, tiến sĩ chuyên ngành, cũng học được nhiều phép toán.
Nên anh làm được.” Hắn cười ngô nghê.
Lý Tử Thất gật gù, không nói thêm nữa.
Nàng đương nhiên không biết, kì thi Toán toàn quốc năm nào Dương Vĩnh Khoa cũng đạt giải nhất, còn An Giao chỉ mới thi năm ngoái, và xếp thứ ba.
Không những thế hắn còn đạt giải nhất Toán cấp cao toàn khu vực Đông Nam Á.
IQ của Dương Vĩnh Khoa đạt mức 250 điểm.
Cũng vào thời gian đó Dương Vĩnh Khoa được rất nhiều nhà khoa học mời về làm nhưng hắn nhất quyết không đồng ý, chỉ muốn ở lại trường tiếp tục học thêm.
Lâu lâu hắn lại theo chân Tiến Sĩ chuyên ngành, lấy danh nghĩa trợ giảng, đi tới các trường Đại Học nổi danh trên toàn nước để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Tuy trí não hắn ngốc nghếch, cử chỉ chậm chạp giống đứa bé bị bệnh tự kỉ, nhưng không thể phủ nhận, hắn chính là thiên tài.
Nếu đã nhìn qua một lần, nghe qua một lần thì nhất định ghi nhớ không sai một li.
Đầu óc hắn tính toán vô cùng nhạy, thính giác vô cùng tốt, nhìn khẩu hình miệng cũng có thể biết người kia đang nói gì.
Vừa ra khỏi cổng trường, Lý Tử Thất liền lên tiếng: “Hoa Hoa chở em đến tiệm cafe cũ đi.”
Dương Vĩnh Khoa thấy Lý Tử Thất đã hết giận thì gật đầu lia lịa đồng ý.
Lý Tử Thất cười, ngồi phía sau xe đạp, ôm lấy eo hắn, lắc chân nguầy nguậy.
Lý Tử Thất lại như thói quen, vừa bước đến cửa tiệm lại gọi: “Nhung ơi, Nhung.”
Lý Tử Thất nhìn quanh tiệm cafe, đúng là có nàng giúp sức có khác.
Chỉ sau mấy ngày đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Khách cũng đông sắp kín chỗ rồi.
Chị Nhung đi ra, vừa thấy Tử Thất liền làm ra bộ mặt chảnh choẹ, quay phắt người đi tới quầy.
Lý Tử Thất cười cười, kéo Dương Vĩnh Khoa đi tới hỏi: “Càng ngày càng khó ở nha Nhung.”
Xong nàng nháy mắt với cô bé Hà, lại nói: “Nhung cần thuê người làm không? Thuê hai bọn ta đi.”
Chị Nhung nhìn Lý Tử Thất, xong lại nhìn Dương Vĩnh Khoa nói: “Tao nào dám thuê mày.
Một ngày mày cướp của tao hết 500 ngàn.
Tao còn phải xem xét bán nhà, mới có đủ tiền để thuê mày.” Giọng điệu chị Nhung sao lại kiểu coi thường Lý Tử Thất đến thế!!!
“Lúc trước bởi vì là ta kéo khách cho Nhung.
Trả công xứng đáng.
Bây giờ Nhung tự mình kiếm khách thì khác chứ.” Lý Tử Thất bĩu môi.
Cái đồ thù dai nhất chính là đồ con gái, hơn hết là đồ đang ế.
Thù dai như quỷ.
Vừa nhắc đến, chị Nhung liền nhớ tới chiếc mặt nạ.
Mặt chị hồ hởi bảo: “Hà chỉ việc cho thằng Khoa, Con Bảy mày đi theo tao vô đây.”
Lý Tử Thất ngớ người, ‘con Bảy’ trong miệng chị Nhung nói có phải là nàng không!!!
Chị Nhung còn không để Lý Tử Thất kịp suy nghĩ đã mắng: “Nhanh lên con kia.
Tao đuổi việc bây giờ.”
Lý Tử Thất liếc xéo, ghét nhất kiểu đe doạ này.
Tưởng là cô chủ thì có quyền đuổi ai cũng được sao!!
Nàng mà bực lên nàng liền thôi việc bây giờ.
Doạ, chỉ biết doạ.
Tức cái lồng ngực lắm nhưng Lý Tử Thất vẫn lẽo đẽo theo sau chị Nhung.
Thật ra, mồm miệng như chị Nhung thì trong lòng lại chẳng có ác ý.
Chỉ sợ những người ngoài miệng ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đang toan tính với người thôi.
Đi theo chị Nhung vào phòng nghỉ nhân viên, chị Nhung liền kéo tay nàng hỏi: “Tao nghĩ, từ khi tao đeo mặt nạ, tao rất khác xưa.
Đầu óc tao hình như thông minh ra thì phải.”
Lý Tử Thất buồn cười nhìn vẻ mặt như mới phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm của chị Nhung nói: “Đương nhiên, ta đã tốn không biết bao nhiêu tiền của để làm ra mà.
Bổ da mặt, còn bổ luôn não.”
Đoạn nàng lại nháy mắt: “Có thấy đáng tiền chưa!!”
Chị Nhung nghe vậy thì ngưng cười: “Đáng cái đầu mày.
Bán mắc như quỷ, có tao hiền mới bị mày dụ.”
Nhưng thật sự là chị cũng rất thích cái mặt nạ này.
Nhà chị thuộc dạng khá giả, 10 tỷ nói đưa luôn thể thì có thể hơi khó, nhưng mỗi tháng trả góp một ít thì dư sức được.
Lý Tử Thất suy nghĩ, đúng là hơi mắc nhỉ!! Do lúc đó nàng còn không biết 10 tỷ nó sẽ lớn như thế nào.
Đến hôm bắt cóc ông Sang, bắt ông ta trả 1 tỷ nàng mới thấy 1 tỷ cũng thật nặng.
Mua đưoc rất nhiều thứ cho bọn trẻ ở Cô Nhi Viện.
Nhưng mà