Lúc Lê Toàn Phong chạy đến, thấy Dương Vĩnh Khoa ngồi im một gốc trên hàng ghế chờ.
Đôi tay dính máu của hắn ta có chút run rãy.
Không lẽ Tử Thất gặp chuyện gì sao!
“Khoa tổng, cô ấy sao rồi?” Hắn lo lắng hỏi.
Miệng hỏi nhưng bước chân lại đi thẳng đến phòng bệnh, còn không đợi Dương Vĩnh Khoa trả lời đã trực tiếp đẩy cửa bước vô.
Do bị thương nặng đằng sau lưng nên Lý Tử Thất được cho nằm sấp, nàng nằm im bất động trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp thường ngày nay đã không còn huyết sắc, bờ môi tái nhợt nhìn rất đáng thương.
“Cô ấy làm sao vậy?” Lê Toàn Phong khẽ lên tiếng hỏi lại.
“Bị sốt cao, có lẽ đã gặp tai nạn gì đó, vết thương sau lưng khá nặng..” Từ lúc Lê Toàn Phong bước vào phòng bệnh, hắn cũng đi theo sau.
Trả lời Lê Toàn Phong xong hắn liền đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa tay, vết máu này sao thật chói mắt hắn.
“Cô ấy là cô gái rất mạnh mẽ.
Lòng tự tôn vô cùng cao.
Xưa nay tôi chưa từng thấy cô ấy yếu đuối như thế này..” Lê Toàn Phong thì thào.
Trong lòng đau đớn khó tả.
Khi xưa hắn chỉ muốn bám trụ lại trường để đợi An Kỳ trở về.
Không ngờ lại đợi được con nhỏ lấu cá cà chớn Lý Tử Thất.
Thế mà dần dần nàng lại làm hắn biết thế nào là thật lòng.
Nàng một câu đòi đánh, hai câu đòi solo cùng hắn.
Đến cây đàn hắn yêu thích cũng bị nàng giật đi mất.
Thế nhưng sao hắn lại không ghét nàng! Thế mà lại càng ngày càng yêu nàng.
Hắn bị điên rồi sao!!!
Phòng bệnh này là loại phòng đặc biệt.
Nói là đặc biệt thật ra chỉ là căn phòng riêng đỡ ồn ào hơn các phòng khác một tí.
Phòng chỉ có 4 giường, 2 cho bệnh nhân nằm, còn 2 cái giường kia cho người thân bệnh nhân nằm.
Đương nhiên chỉ ưu tiên cho người bệnh nặng.
Thấy Lê Toàn Phong lấy mất cái ghế duy nhất trong phòng lại còn ngồi gần Lý Tử Thất, đoạn nắm tay đoạn lại vuốt má Lý Tử Thất khiến Dương Vĩnh Khoa phát cáu trong lòng.
Hắn ngồi hướng giường đối diện, đôi mắt nguy hiểm híp lại: “Cậu đi mua nước về đây đi.” Hắn nói.
Lê Toàn Phong không quan tâm hắn, chỉ luôn nhìn chằm chằm Lý Tử Thất: “Có chân thì tự đi mà mua.”
Dương Vĩnh Khoa im lặng.
Hắn biết đối với Lê Toàn Phong mà nói việc trừ lương hay đe dọa đuổi việc chỉ nhỏ như ruồi bọ.
Ngay từ đầu hắn ta bước vào tập đoànVin chỉ vì ở đó có Lý Tử Thất.
Đôi mắt đẹp của Dương Vĩnh Khoa bỗng lạnh lùng: “Vậy gọi nhân viên của cậu đi mua chắc được phải không?”
Lê Toàn Phong có thể bất chấp thể diện, không quan tâm tiền đồ của bản thân hắn nhưng đối với đồng nghiệp và đàn em thì hoàn toàn khác.
Bốn tên côn đồ Nhất Nhị Tam Tứ khi xưa theo hắn nghe đâu đang có công ăn việc làm rất đàng hoàng thì phải.
Ừm..
Tên Nhất là chủ quán ăn dân gian truyền thống khá có tiếng ở Sài Gòn, Nhị đã có 2-3 cửa hàng tiện lợi, Tam là quản lý siêu thị, còn Tứ nay đã là đầu bếp nhà hàng 5 sao.
Không ngờ bốn tên côn đồ này còn có tiền đồ hơn đại ca bọn nó.
Lê Toàn Phong nghe xong liền quay ngoắc đầu nhìn Dương Vĩnh Khoa: “Bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Hừ, dù sao bọn họ cũng nhân viên của mày, mày là Tổng Giám Đốc, liên quan gì đến tao.
Thích làm gì thì tuỳ.” Nói rồi hắn quay đầu, xoa má Lý Tử Thất nói:”Dù sao trên đời này cũng chỉ có một Lý Tử Thất..” Mất nàng rồi hắn biết đi tìm đâu.
Con người lúc nóng giận khó kìm được bản tính.
Lê Toàn Phong hắn có khác gì đâu, nhưng so ra bản tính hắn vẫn rất tốt, không động tay chân, chỉ độc mồm độc miệng.
Tâm lương thiện nhưng tánh nó ngang.
Dương Vĩnh Khoa mắt lạnh nhìn Lê Toàn Phong im lặng không nói gì.
Sau một lúc lâu hắn mới nói: “Bốn tên côn đồ Nhất Nhị Tam Tứ của cậu đi đâu rồi?”
Lê Toàn Phong khựng người nhìn lại, chỉ thấy trong con ngươi đen láy sâu như vực thẩm của Dương Vĩnh Khoa hiện lên mấy phần lạnh lùng.
Hắn cười nói: “Làm sao, vẫn nhớ bọn nó à.
Bọn nó mà biết thằng Khoa khù khờ vẫn luôn nhớ chắc bọn nó vui lắm đấy.”
Bốn tên kia mặc dù mang tiếng côn đồ nhưng học lực cũng không phải ngu dốt.
Phải biết để vào được ngôi trường kia ngoài khá giả ra cũng phải có chút học lực.
Bởi nhà nghèo thì có thể có học bổng chứ ngu dốt thì coi như bỏ.
“Cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm đến bọn họ nghĩ gì sao?” Dương Vĩnh Khoa lạnh giọng: “Dù sao trong thời điểm ấy không ai vượt qua nổi tôi.
Năm người các cậu hợp sức lại chưa chắc đã bằng một nửa tôi.” Hắn coi thường ra mặt.
Quả thật học lực của Dương Vĩnh Khoa rất bá.
Người ta còn nói thiên tài Dương Vĩnh Khoa luôn luôn đúng, độ tin tưởng của Dương Vĩnh Khoa cao hơn thầy cô giáo trong trường rất nhiều.
“Cũng ngang Lý Bảy thôi chứ khá khẩm gì.” Lê Toàn Phong không cho là đúng phản bác: “Khi xưa không phải vẫn bị Tử Thất thâu tóm sao?” Nói rồi hắn bỗng im bật.
Không phải, phải nói là chính Dương Vĩnh Khoa đã thâu tóm Lý Tử Thất.
Chứ không tại sao trong đầu cô ấy luôn luôn có hình bóng hắn ta chứ.
Thật phũ phàng mà...
“Thâu tóm? Nực cười, tôi còn chẳng nhớ nổi cô ta là ai.” Dương Vĩnh Khoa nhếch mép.
Cho đến tận hôm nay hắn vẫn chưa nhớ ra Lý Tử Thất là gì trong cuộc đời hắn.
Có đôi lúc cũng thấy có chút quen thuộc, một số mảnh kí ức ùa về nhưng như thế thì sao! Đâu có nghĩa là hắn sẽ yêu nàng?
“Vậy từ nay tránh xa cô ấy ra.
Từ ngày mày quên đi cô ấy là mày đã rũ bỏ cô ấy không thương tiếc rồi.”
Đúng vậy.
Trong kí ức của Dương Vĩnh Khoa có thầy Lê Tuấn, có An Kỳ, có An Giao, có Lê Toàn Phong, có bốn tên Nhất Nhị, có cả chủ dãy trọ.
Ngay cả người bỏ rơi hắn là Dương Tiến Đạt hắn