“Ừ, cô sốt cao.” Dương Vĩnh Khoa nhàn nhạt đáp.
Lý Tử Thất cũng không lấy làm lạ về việc sốt cao này.
Mỗi lần có vết thương xuất hiện là nàng lại bệnh nặng bệnh nhẹ một lượt.
Đương nhiên là trừ mấy loại bỏng nhẹ, xước tay hay đứt tay nhẹ không bị sao.
“Hôm qua cô bị tai nạn sao?” Hắn hỏi.
Ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú nàng.
Càng nghĩ đến vết thương kia hắn càng nghi hoặc, làm sao lại có sự trùng hợp đến mức đó.
Lý Tử Thất ngơ ngẩn, chính xác là từ ngày mất nguyên đan, nàng vẫn luôn một bộ dáng si ngốc ngẩn ngơ như đứa trẻ 7 tuổi.
“À, bị ngã xe.” Nàng chậm chạp đáp.
Trong lòng lại lộp bộp hai tiếng.
Thật ra nàng cũng không muốn nhận thay cho lắm, mỗi lần đều rất đau nhưng chắc do nguyên đan phản phệ nên đành chấp nhận.
Thấy Lý Tử Thất lại bắt đầu suy tư, hai má nàng đỏ ửng do sốt cao, ánh mắt lại lờ đờ như mất phương hướng.
Dương Vĩnh Khoa bất lực cũng không tiện nói thêm gì.
Chỉ im lặng đưa tay kiểm tra độ nóng sốt của nàng.
Ừm, cũng đỡ hơn rồi.
Bị thương nặng mà còn sốt cao rất nguy hiểm.
“Đối diện bệnh viện có nhà thờ rất đẹp, nếu ngày mai cô đỡ hơn, tôi đưa cô đi xem.” Dương Vĩnh Khoa không đầu không đuôi nói thế.
Thiết nghĩ, Lý Tử Thất cũng là một thành viên hiếm hoi kính nghiệp, vì công việc có thể chịu thương chịu khó không oán câu nào.
Như vậy hắn cũng nên đền đáp đàng hoàng chút.
Ừm, một buổi cùng đi dạo nhà thờ cũng không tệ.
Lý Tử Thất do sốt cao nên tâm thần rất bất ổn.
Bình thường nàng đã có bộ dáng ngờ nghệch, nay lại thêm chút lờ đờ.
Chẳng khác mấy so với mấy đứa trẻ bất hạnh mắc phải bệnh down..
Ừ, đúng là chưa có bệnh nhân down nào đẹp như nàng.
Ậm ừ hai tiếng nàng nói: “Ta, ta cũng phải, nhanh chống, xong việc rồi đi về thôi...” hai mắt mơ hồ lại nhắm tịt: “Ta, phải nhanh về.”
Tình trạng của nàng ngày càng nguy cấp, nếu không về sớm chút e rằng nàng sẽ không còn tỉnh táo để đối phó với Long tộc.
“Ừ, ngủ đi.
Mau khỏe rồi về.” Hắn nói.
Về sao! Hắn có chỗ để về sao!
Lý Tử Thất mệt nên ngủ rất ngon.
Dương Vĩnh Khoa cũng xếp bàn làm việc ngay cạnh giường bệnh.
Cũng là do giường kia cao quá hắn không thể thoải mái khi ngồi lên giường làm việc được.
Lúc Lê Toàn Phong đến, đập vào mắt hắn là Dương VĩnhKhoa nằm gục trên giường bệnh của Lý Tử Thất, bàn tay nàng còn đặt lên má hắn ta.
Máu nóng nổi lên, Lê Toàn Phong đi tới dang hai tay kẹp chặt hai nách Dương Vĩnh Khoa nhấc lên, bất quá, dáng dấp Dương Vĩnh Khoa rất cao to,lưng dài vai rộng, đâu phải muốn nhấc là sẽ nhấc được.
“Cậu tính làm gì?” Dương Vĩnh Khoa hé mắt hỏi.
“Mày biến khỏi đây nhanh lên.” Lê Toàn Phong cọc tính quát khẽ lại sợ ồn đến Lý Tử Thất liền ra dấu tay ‘cút’ với Dương Vĩnh Khoa.
Dương Vĩnh Khoa nhếch mép cười nhẹ nhưng vẫn ngồi im bất động không thèm nhúc nhích.
Đối với Lê Toàn Phong, trừ khi là người hắn thích còn không ngươi rất không nên nói một cãi một với hắn, như vậy sẽ là không khôn ngoan.
Hắn đã nóng mà ngươi còn nóng hơn thì chỉ có đường bị hắn ép đến tức giận công tâm mà chết, cách duy nhất chính là bình tĩnh không thèm đếm xỉa lời nói của hắn, như vậy người tức điên sẽ chính là hắn chứ không phải ngươi.
Lê Toàn Phong sau một hồi không làm gì được Dương Vĩnh Khoa liền tức tối đi đến giường bên cạnh ngồi phịch xuống.
Khoanh tay trước ngực hắn nói: “May cho mày vì đây là bệnh viện đấy, thằng cắt moi.”
Ngày xưa do Dương Vĩnh Khoa để mái úp tô, cắt tóc đầu nấm lại thêm cặp kính to trông rất ngốc nghếch nên bị Lê Toàn Phong chế giễu là ‘thằng cắt moi’.
Cũng lâu rồi hắn không gọi lại cái tên này của hắn ta.
Trải qua một đêm không yên ổn, đến sáng Lý Tử Thất cũng đã khá hơn rất nhiều.
Dù sao cũng là thân thể tiên nhân nên cũng không quá nặng nề.
Nhiệt độ cơ thể đã giảm về mức bình thường, những vết thương cũng không quá đau như hôm qua.
Thấy vậy hai người Dương Vĩnh Khoa cũng an tâm hơn, hôm nay hai người họ có việc quan trọng phải làm nên không thể ở lại, phải gọi chị Vy kia đến chăm sóc.
Cũng bởi vì năng lực làm việc của chị ta thấp nhất nên được điều qua đây.
“Bé ăn gì không chị đi mua!” Chị Vy hỏi.
Trong lòng lại có chút ghen tị vì sếp tổng đối xử đặc biệt với Tử Thất hơn rất nhiều.
Sáng nay đến đây liền thấy cảnh sếp Khoa đang dìu tay dắt cô bé ấy đi dạo quanh phòng.
Cảm giác rất không vui nhưng nghĩ đến cô bé còn đang bệnh nên lại nhịn xuống bức bối kia.
Lý Tử Thất cười cười đáp: “À, Vy ăn gì thì mua đi.
Ta không đói.” Người muốn làm anh làm chị nàng quả thật rất nhiều, nhưng với tu vi hơn 600 năm nàng nhất quyết không thể hạ mình xưng một tiếng ‘em’ với bọn họ.
Đó là sự tôn trọng duy nhất nàng còn có thể giữ cho bản thân trong thế giới này.
“Vậy chị đi mua ít đồ rồi về ngay nhé.” Cô ta cười rất tươi, nói xong rồi chạy đi mất.
Lý Tử Thất ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu lại nhìn lên đồng hồ trên tường, 8h30 sáng.
10h sáng tại trường trung học phổ thông địa phương.
“Thật xin lỗi hiệu trưởng, do sáng nay bận quá nên bây giờ mới đến đây được.” Lý Tử Thất ngại ngùng nói.
Thầy hiệu trưởng năm nay khoảng chừng 65 tuổi, đầu tóc bạc phơ, da hơi đen, lưng cũng hơi gù nhưng vẫn còn rất điển trai, rất có phong thái.
Ông cười đáp: “Làm phiền cô đến tận nơi này giúp đỡ học sinh của tôi, tôi đã biết ơn lắm rồi, đừng nói mấy câu khách sáo quá.”
Thấy cô gái còn trẻ lại có tấm lòng bác ái như vậy đến đây làm sao nỡ lòng nói mấy câu tàn nhẫn đây, ông mặc dù không thích trễ hẹn nhưng nhìn sắc mặt cô bé ấy chắc do không khỏe trong người.
“Học sinh đang học vậy có thể nhờ hiệu trưởng thay Tử Thất phát quà được không!” Lý Tử Thất từ tốn nói.
Nàng thật sự là không thể cúi xuống, rất đau.
“Vậy sao! Ừm, vậy mời cô đi thăm quan trường một vòng nhé.” Thầy hiệu trưởng không