Tổ An giật mình, điểm nộ khí nhiều thế này thì quá khoa trương rồi.
Chỉ thấy đôi mắt Sở Hoàn Chiêu đỏ hồng, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên:
- Ta nhổ vào! Cái gì mà Sơ Nhan, là do tỷ ta tự đổi tên, tên ban đầu của nàng vốn là Chiêu Đệ!
Chiêu Đệ? Nghĩ đến bà xã trên trời rớt xuống của mình trông chẳng khác gì tiên tử trên trời nhưng lại có một cái tên nông thôn quê mùa hết sức, gương mặt của Tổ An vô cùng cổ quái.
Chiêu Đệ, Hoàn Chiêu…
- Ngươi đang chê cười ta?
Sở Hoàn Chiêu lên tiếng ngắt ngang suy nghĩ của hắn.
- Không có không có…
Cảm nhận được tia lửa lấp loé trong mắt nàng, Tổ An vội vàng phủ nhận.
- Phải rồi, vậy tại sao ngươi không đổi tên luôn đi?
Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +199!
- Ta đương nhiên muốn đổi, nhưng cha mẹ nhất quyết không cho, tỷ tỷ cũng không đồng ý.
Hừ, tỷ ta đổi thì không sao, tới lượt ta thì cấm với đoán!
Thiếu nữ nhớ tới mình từ nhỏ đến lớn bị bằng hữu và các bạn học trong thư viện chế giễu không ít lần, trên mặt hiện vẻ bi phẫn.
- Chờ một chút!
Sở Hoàn Chiêu đột nhiên phản ứng lại.
- Đừng có bày đặt lôi kéo làm quen với cô nãi nãi! Ta tới tìm ngươi để tính sổ chuyện hôm qua đây!
Tổ An vui tươi hớn hở tính toán điểm nộ khí vừa nhận được, tổng cộng đã lên tới 875 điểm, hắn có thể rút thưởng 8 lần.
Chậc chậc, lần này nhất định không được rút trúng mấy món đồ tào lao nữa.
Nghe nàng hỏi, hắn vô thức đáp:
- Chuyện hôm qua chắc chắn là hiểu lầm.
- Ngươi đã leo lên giường ta còn bảo là hiểu lầm?!
Sở Hoàn Chiêu cười lạnh.
Điểm nộ khí của Sở Hoàn Chiêu: +10!
A, vì sao điểm nộ khí lại ít như vậy? Xem ra nàng ta chẳng có bao nhiêu oán hận với chuyện tối qua.
Tổ An nhún vai.
- Vậy vì sao lúc đó ngươi không ngăn ta lại? Hoặc là gọi người đến cũng được mà.
- Ta…
Trên gương mặt trắng nõn của Sở Hoàn Chiêu hiện lên tia ửng đỏ.
- Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như khi đó ta đang ngủ.
- Lúc đó ta cũng uống say mà, không hiểu vì sao lại xuất hiện trên giường ngươi, trong chuyện này nhất định là có điều kỳ quặc.
Tổ An không nghĩ đến điểm nộ khí nữa, việc cấp bách trước mắt là trấn an bà cô nhỏ này.
Không biết nàng ta có võ công hay không, tuổi nhỏ thường làm việc không biết nặng nhẹ, lỡ như vô tình đánh chết hắn thì hắn biết đi tìm ai mà nói lý lẽ?
- Chẳng lẽ là do ta mang ngươi vào phòng mình chắc?
Sở Hoàn Chiêu cười lạnh.
- Ngươi uống rượu say, không đi phòng ai lại chọn đúng phòng ta, rõ ràng trong lòng ngươi vốn có ý đồ xấu với bản tiểu thư.
Tổ An nhìn chằm chằm vào bộ ngực như sân bay của nàng, thở dài một tiếng thật sâu.
- Ngươi vẫn chỉ là tiểu hài tử nha, ta sao có thể có ý nghĩ xấu xa