Tổ An nhìn chằm chằm nắm tay nhỏ trắng nõn tinh tế của nàng, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
- Để cho ta tự mình đánh gà mờ ngươi, thật không có cảm giác thành tựu.
Sở Hoàn Chiêu huýt sáo nói.
- Thiểm Cẩu, tiến đến!
Tổ An:
- ? ? ?
Tiểu cô nương như vậy cũng có Thiểm Cẩu rồi? Nam nhân của thế giới này không sợ mất mặt sao? (*dịch ra thuần việt là chó liếm, đây là một thuật ngữ mạng bên Trung, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
)
Uông!
Đợi nghe được nơi xa truyền đến tiếng chó sủa, Tổ An mới biết mình nghĩ lầm, nguyên lai nàng kêu là chó chân chính, bất quá cái trình độ lấy tên này, chậc chậc chậc, xem ra là nhà bọn hắn di truyền.
Bất quá tiếu dung của hắn rất nhanh biến mất, bởi vì một sinh vật kích cỡ tương đương con báo chạy vào, đang nháy con mắt xanh mơn mởn nhìn mình chằm chằm.
Mặc dù ngoại hình nhìn không khác chó, nhưng hình thể cũng quá lớn rồi?
- Thiểm Cẩu ngoan!
Sở Hoàn Chiêu nửa ngồi, thân mật vuốt ve đầu của quái thú kia, cái đuôi của quái thú kia không ngừng ngoắt ngoắt, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ.
Nhìn cự vật trước mắt, Tổ An nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt:
- Ngươi gọi cái đồ chơi này là chó?
Chú ý tới khóe miệng nó còn lưu lại vết máu, hiện tại rốt cuộc minh bạch vì cái gì vừa rồi bên ngoài truyền đến tiếng nhấm nuốt.
- Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao?
Sở Hoàn Chiêu cười lạnh, chỉ về phía hắn.
- Thiểm Cẩu, cắn hắn! Hung hăng cắn cho ta!
Con đại cẩu kia nhận được mệnh lệnh, vèo một tiếng lao về phía Tổ An, phối hợp như xe nhẹ đường quen, hiển nhiên ngày bình thường làm không ít việc này.
Nhìn cái miệng máu kia, Tổ An bị dọa đến vong hồn bay mất, nếu như bị một con chó lớn như thế cắn trúng, chỉ sợ cánh tay cũng có thể bị cắn đứt.
Mấu chốt là hắn biết bệnh chó dại đáng sợ, trời mới biết trong mồm chó có virus gì không, thế giới này lại không có vắcxin phòng chó dại, bị cắn trúng thì trời cũng không cứu được.
Huống chi nó vừa mới ăn sống chuột, nói không chừng còn có virus dịch hạch!
Thân thể của Tổ An phản ứng còn nhanh hơn não, vội vàng nhảy qua một bên, ghế bên giường bị con chó kia bổ nhào đụng trúng, lập tức chia năm xẻ bảy.
Ào ào!
Tổ An không cho rằng thân thể của mình kiên cố hơn cái ghế, lần này càng liều mạng chạy, vốn định chạy tới bên người Sở Hoàn Chiêu mượn nhờ thân thể nàng tránh né, dù sao nàng nói không tự mình xuất thủ, ai biết đối phương đã sớm chạy ra ngoài phòng, cách cửa sổ hả hê nhìn dáng vẻ chật vật của hắn.
Mấu chốt là nàng còn đóng cửa lại!
Trong lòng Tổ An vừa thăm hỏi mẫu thân và tỷ muội của nàng mấy lần, vừa vây quanh cái bàn chạy, so tốc độ đơn thuần hắn khẳng định là không sánh bằng con chó kia, chỉ có thể vòng quanh, không ngừng cải biến phương hướng để tránh né.
Hình thể của con chó kia quá lớn, không có cách nào từ dưới đáy bàn chui qua, lúc này mới cho hắn cơ hội thở dốc.
Nhưng thân thể này vốn suy yếu, trước đó còn bị sét đánh, vừa rồi lại bị đánh một quyền, cũng không lâu lắm Tổ An cảm giác phổi sắp nổ tung, nhiều lần hắn cảm thấy sau đầu phát lạnh, ẩn ẩn có thể ngửi được mùi tanh hôi, hoàn toàn là bằng ý chí chống đỡ.
Kỳ thật hắn có thể chạy lâu như vậy đã ra ngoài ý định, nghĩ đến hẳn là trước đó tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hơi tăng cường một chút thể chất, nhưng dù sao chỉ mới tu luyện, không có cách nào trợ giúp hắn đối phó mãnh thú khổng lồ như vậy.
- Chó ngốc! Sao phải truy ở phía sau, ngươi không biết nhảy qua cái bàn sao?
Thiếu nữ ở ngoài cửa sổ dậm chân, nguyên bản thanh âm thanh thúy dễ nghe, lúc này lại giống như ác ma.
Cự khuyển kia phảng phất như nghe hiểu lời nói của chủ nhân, ngao ô kêu to, trực tiếp nhảy lên, từ trên bàn nhào về