Kỷ Tiểu Hi giật nảy mình, vội vàng nói với Tổ An, lần này nàng tới vốn là dự định cứu người, Tổ An là bị nàng kéo qua, nàng cũng không nguyện ý nhìn thấy đối phương bởi vì nàng mà mạo hiểm.
Đáng tiếc lần này mình mang thuốc bột trước đó ở trong núi dùng gần hết rồi, không biết còn có thể đối phó đám người này hay không.
- Vậy còn ngươi?
Tổ An có chút ngoài ý muốn, tiểu nha đầu này không phải muốn lưu lại một người ngăn chặn địch nhân đó chứ?
- Yên tâm đi, ta có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa cha ta là Kỷ Đăng Đồ, bọn hắn không dám đụng đến ta.
Kỷ Tiểu Hi nhanh chóng nói.
Tổ An lắc đầu:
- Bọn hắn ngay cả Ngọc gia cũng dám động, ngươi chỉ là nữ nhi của một lang trung, tính toán cái gì chứ.
Kỷ Tiểu Hi muốn nói lại thôi, nghĩ thầm kỳ thật cha ta rất lợi hại, nhưng nàng còn chưa nói ra, Tổ An đã nói:
- Nấp kỹ, không được đi ra.
Nói xong trực tiếp nhảy ra ngoài:
- Này, ban ngày ban mặt càn khôn tươi sáng, các ngươi cũng dám hành hung ở bên đường!
Kỷ Tiểu Hi há miệng thật to, nghĩ thầm hắn điên rồi sao? Đi ra như vậy khác nào chịu chết, hơn nữa còn khiêu khích đối phương.
Quả nhiên, những hắc y nhân kia nhao nhao mắng to:
- Tiểu tử thúi từ đâu tới, cũng dám quản sự tình của Hắc Phong Trại chúng ta!
Tổ An sững sờ:
- Các ngươi là Hắc Phong Trại?
- Đương nhiên, các hạ là ai?
Bảo Cương âm thầm đề phòng nhìn hắn, bỗng nhiên toát ra một người, hắn cũng đoán không ra nội tình, trước ổn định lại nói.
Bởi vì đột nhiên xuất hiện một người lai lịch không rõ, hắc y nhân và Ngọc gia đều tạm thời dừng tay.
Tổ An chắp tay:
- Dễ nói dễ nói, tại hạ Thành Thủ Bình, người giang hồ xưng lời hứa ngàn vàng thủ khẩu như bình chính là kẻ hèn này.
Kỷ Tiểu Hi ở trong bụi cỏ nháy nháy mắt, Thành Thủ Bình là ai?
Các hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, tựa hồ chưa từng nghe qua có nhân vật như vậy, bất quá tình cảnh này, đối phương một người có thể mặt không đổi sắc, nghĩ đến cũng không phải người xoàng xĩnh.
Thấy song phương còn trò chuyện, hộ vệ bên Ngọc gia lo lắng, người cầm đầu kia hô lớn:
- Vị anh hùng này, chúng ta là Vân Trung Ngọc gia, nếu anh hùng có thể viện thủ, về sau Ngọc gia tất có hậu báo!
Bảo Cương biến sắc, liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ, để bọn hắn ngăn cản đường lui của Thành Thủ Bình, dù sao lần này sự tình bọn hắn cướp giết đội xe của Ngọc gia, là không thể tiết lộ được.
- Hậu báo?
Tổ An hỏi.
- Dày bao nhiêu?
Người Ngọc gia sững sờ, người này sao lại không theo lẽ thường ra bài a, bình thường không phải sẽ nói cái gì hành hiệp trượng nghĩa, không màng hồi báo bla bla sao? Bất quá đối phương đã đặt câu hỏi, hắn vẫn hồi đáp:
- Mặc dù Ngọc gia chúng ta không dám nói phú khả địch quốc, nhưng vàng bạc tài bảo, thần binh nguyên thạch, thậm chí công danh tước vị, chỉ cần các hạ muốn, Ngọc gia chúng ta đều có thể