Lục Đông Hoa nhìn người đàn ông trước mắt mình, tại sao anh lại bá đạo như vậy chứ, nhưng trái tim cô vì câu nói của anh mà đập rộn ràng.
" Nếu không thì sao? " cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.
" Không cần tôi phải nói chắc em cũng biết trước được kết quả của mình " anh nhếch môi cười lạnh với cô.
Anh đây là đang uy hiếp cô sao?
" Anh đang tỏ tình với em à " cô cười cười nói.
" Không cần phải tỏ tình, trước sau gì em cũng là của tôi thôi "
Anh nói xong thì lại cúi người xuống hôn cô, nhưng lần này là cổ, Diêu Đạt mút mạnh để tạo ra dấu đỏ ái muội, đã thế còn cắn lên xương quai xanh của cô.
" Aa, anh tuổi cẩu à " bị đau nên cô la lên một tiếng.
Diêu Đạt cười nhạt, anh là đang muốn cho cái tên nhóc Lê Thanh Hùng kia thấy, hắn mãi mãi chẳng thể nào so được với anh, càng không có khả năng mang cô đi.
" Đói chưa? " giọng anh trầm ấm vang hỏi.
" Đói ạ "
Không chỉ đói đơn giản mà là rất đói, khi sáng cô ăn ít nên bây giờ bụng đã đánh trống rồi.
" Thay đồ đi " anh đỡ cô ngồi dậy.
" Vâng "
Đông Hoa nhanh chân đi vào phòng tắm để thay đồ, sau đó cả hai cùng nhau ngồi ăn trưa, quản gia Phù đứng đó nhìn tình hình thì thấy anh và cô đã nói chuyện lại bình thường nên ông cũng có chút vui mừng.
Dùng bữa xong thì cô quay lại phòng mình, đột nhiên hôm nay cô vui hơn hẳn mọi ngày, nghĩ tới cảnh hôn của hai người thì khuôn mặt cô lại ửng đỏ, đây là cảm giác gì? Cô đã yêu rồi sao?
Đúng cô đã yêu rồi.
Diêu Đạt từ thư phòng đi qua, anh chậm rãi đi tới nằm xuống cạnh cô, anh giật lấy điện thoại từ trên tay cô để qua một bên, Đông Hoa đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, cô đang chơi kia mà, anh lại giở trò gì nữa đây.
" Xem nhiều hại mắt " tay anh vuốt nhẹ tóc cô.
Cô cũng không biết phải trả lời anh thế nào, cãi thì cô cãi không lại anh rồi đấy, nói lý lẽ với anh thì càng không, cho nên cô im lặng là tốt nhất.
Trên cơ thể cô lại toát ra một mùi hương dễ chịu khiến anh rất thích, Diêu Đạt ôm chặt cô vào lòng, tay vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô.
Anh ôm cô tầm 2 tiếng thì rời đi, Diêu Đạt không có thói quen ngủ trưa chủ yếu là để cô ngủ mà thôi, anh phải ra ngoài trước khi đi không quên đặt một nụ hôn lên trán cô.
" Lão đại, bên ông Đam gửi thiệp mời ngài đến dự tiệc sinh nhật của ông ta vào tuần sau " Mộc Hỏa nói.
" Chuẩn bị ít đồ gửi cho ông ta " anh nhàn nhạt đáp.
" Rõ lão đại "
Diêu Đạt cười nhếch môi cười, ông ta cũng là người trong hắc đạo, bữa tiệc đó chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.
Mộc Hỏa lái xe đưa anh đi, ngoài việc chở cô đến trường học ra thì Diêu Đạt chẳng bao giờ đụng đến xe, những lúc ra ngoài đều có ba người Mộc Hỏa thay phiên nhau đi cùng anh.
Tính ra mọi sự ưu ái của anh đều dành cho một mình Lục Đông Hoa cô.
Nhưng Diêu Đạt lại không thể hiện ra bên ngoài nhiều.
Mặt khác, Lục Đông Hoa ngủ đến tầm giờ chiều thì tỉnh dậy, cô đưa tay sờ sờ chỗ kế bên mình, anh đã rời giường lúc nào vậy? Cô ngủ chẳng hay biết gì.
" Bác, anh Đạt đâu rồi ạ " cô rửa mặt xong thì xuống nhà tìm anh.
Quản gia Phù nhìn cô mỉm cười, đã đổi xưng hô rồi sao? Vậy là ông cũng biết kết quả hai người.
" Thiếu gia có việc đã ra ngoài rồi thưa tiểu thư " ông từ tốn đáp.
" Vâng " cô gật đầu ngại ngùng.
Đông Hoa nhìn ra biểu cảm của quản gia Phù, gọi anh mãi nên giờ cô có hơi quen miệng.
Nói chuyện với quản gia xong thì cô bước chân ra ngoài, cùng lúc đó xe anh đã dừng trước sân, cô nhìn thấy Mộc Hỏa thì lên tiếng chào hỏi.
" Chào anh "
Mộc Hỏa chỉ gật đầu một cái với cô, hắn thấy anh ở đây thì cũng không dám nói chuyện gì nhiều với cô.
" Định đi đâu? " anh cất giọng hỏi.
" Em định ra vườn chơi " cô cười nói.
Anh không trả lời mà tự động nắm tay cô đi ngược vào trong, hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách, Diêu Đạt thuận tay để cô ngồi lên đùi mình.
Thân hình nhỏ bé của cô đã nằm gọn trong lòng anh, tay anh nhẹ nhàng vuốt lấy tóc mềm mượt của cô.
Cô áp tai vào lồng ngực anh, Đông Hoa có thể nghe rõ nhịp tim anh đập vang vang bên tai mình, cô liền nở nụ cười ngọt.
Yêu là như vậy sao? Chỉ cần ngồi cạnh nhau thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
......................
Rất nhanh đã tới ngày thi cuối cấp của cô, Đông Hoa phải tập trung vào thi cử cho nên cô chẳng được đi đâu nhiều.
Chỉ còn hôm nay nữa là kết thúc năm học cũng như cô được vui chơi thoải mái rồi, Đông Hoa chờ cơ hội này đã từ rất lâu.
" Cậu định học ở đâu? " Bảo Chiêu hỏi.
" Tớ chưa biết, để tớ bàn lại với ba mẹ cái đã " cô nhanh chóng đáp lại.
Nói là bàn với ba mẹ nhưng chủ yếu là mọi quyết định của cô đều phải có sự đồng ý của Diêu Đạt thì cô mới có thể đi học được.
" Thiệt là bàn chuyện với ba mẹ không? Hay là chú Đạt lại quyết định thay ba mẹ cậu " Bảo Chiêu lên tiếng trêu chọc.
" Thật mà, cậu đừng chọc tớ nữa "
" Được, được " Bảo Chiêu cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Bảo Chiêu hết năm nay cũng