Xe dừng lại trước một vinh thự xa hoa, trước cổng còn có hai tên vệ sĩ cao to đứng đó, Đông Hoa nhìn thôi cũng hiểu gia thế người này ra sao.
Diêu Đạt ôm eo cô tiến vào trong, nối bước theo sau là Châu Khiêu, Huỳnh Điêu và Mộc Hỏa, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không tồi nhỉ?
Đông Hoa đặt chân vào một căn phòng rộng lớn, trước mặt cô là ba người đàn ông ngồi đó, cô chỉ dùng ánh mắt mình để quan sát tất cả.
Anh để cô ngồi sát bên cạnh mình, tay thì vẫn một mực đặt lên chiếc eo thon gọn của cô, mặc kệ những cái nhìn đầy bất ngờ của hai người đàn ông trung niên kia thì Diêu Đạt vẫn một sắc mặt lạnh lùng đó hiện ra.
Bọn họ thấy sự có mặt của Đông Hoa thì khá bất ngờ, từ bao giờ bên cạnh một lão đại lạnh lùng như Diêu Đạt lại xuất hiện thêm một người phụ nữ.
" Diêu lão đại, cô gái này là? " Trần Diếc lên tiếng hỏi.
Ông ta nói xong thì nhìn cô chằm chằm, Đông Hoa cũng không sợ sệt gì mà nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Cô biết bọn người này đang thắc mắc về thân phận của mình và có mối quan hệ gì với anh, Đông Hoa vẫn chọn cách im lặng, cô lại muốn để chính miệng anh nói ra hơn.
" Cô ấy là người của tôi " anh lạnh giọng đáp lại.
Lời nói của Diêu Đạt phát ra khiến bọn họ thêm một lần nữa bất ngờ, làm ăn với anh đã lâu và đây là lần đầu thấy anh công khai quan hệ với người khác giới.
Đông Hoa quay qua nhìn anh mỉm cười, chỉ vì một câu nói của anh thôi cũng khiến lòng cô vui lên không ít.
" Vào vấn đề chính đi " một giọng nói khác vang lên.
Lưu Hữu Niên từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, từ lúc anh và cô bước vào thì hắn lại giữ im lặng, nhàn nhạt ngồi đó uống rượu.
Đông Hoa nghe giọng hắn vang lên thì cô đưa mắt nhìn người đàn ông trạc tuổi anh ngồi đối diện mình, nhưng cô vừa ngước lên lại chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của hắn, cô không vì thế mà né tránh đi, theo như cô thấy được, vẻ ngoài của người này cũng rất lạnh lùng đấy, chắc chắn hắn ta không dễ động vào.
Lưu Hữu Niên đột nhiên nhếch môi cười lạnh với cô, có vẻ như người phụ nữ này chẳng biết sợ là gì, lại dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Đúng là người của Diêu Đạt có khác.
Bầu không khí bắt đầu trở nên yên tĩnh hẳn, trong phòng chỉ nghe tiếng hai người, thỉnh thoảng lại có giọng nói của Lưu Hữu Niên, còn Diêu Đạt thì nhàn nhã ngồi đó lắc lắc ly rượu trên tay nghe bọn họ nói chuyện.
Tuy cô không hiểu gì nhưng Đông Hoa lại rất nghiêm túc lắng tai nghe, cô cảm nhận thế giới của Diêu Đạt rất phức tạp, đã thế còn nguy hiểm nữa, làm sao anh có thể duy trì được danh tiếng lâu và bền như vậy.
" Xong việc rồi, chúng tôi về trước, hai cậu cứ ở lại chơi " Trần Diếc nói.
" Tiễn khách " Lưu Hữu Niên nhìn thuộc hạ mình ra lệnh.
" Vâng lão đại "
Hai người kia đi thì căn phòng lúc này chỉ còn lại Diêu Đạt và Lưu Hữu Niên.
Thân phận của hắn cũng không kém gì anh, thế lực hai người cũng ngang với nhau, Lưu Hữu Niên nắm trong tay một bang hội lớn nhất nước Pháp, chỉ cần nhìn cơ ngơi của hắn thì cũng hiểu được hắn là người như thế nào.
" Tới lượt chúng ta " hắn nhàn nhạt lên tiếng.
" Xem " anh ra hiệu cho Châu Khiêu đưa bản hợp đồng cho hắn.
Hắn cầm lên đọc qua một lượt, ánh mắt hắn liếc nhìn qua cô rồi lại nở nụ cười nham hiểm, như là đang tính toán điều gì đó.
" Hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng lợi nhuận thì lại không hợp lý với bên tôi cho lắm " hắn nhìn anh chậm rãi nói.
" Nói đi, đừng vòng vo " anh trầm giọng đáp.
Diêu Đạt trong đầu cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của hắn, làm sao anh có thể để hắn đạt được ý muốn của mình.
" Tôi đồng ý với điều khoản của cậu đưa ra nhưng với một điều kiện " hắn vừa nói vừa đánh qua cô.
" Ra giá đi, tôi muốn cô gái đó " hắn tiếp tục lên tiếng.
Cái gì? Cô là món hàng sao?
Đông Hoa nghe xong thì cơn tức giận trong lòng bùng phát lên, tay cô nắm chặt váy mình, hắn nghĩ mình là ai? Mà có thể nói ra những câu đó, những người hám vinh hoa phú quý của hắn thì sẵn sàng chấp nhận nhưng còn Lục Đông Hoa cô thì không.
Diêu Đạt không nhìn nhưng anh biết cô đang nổi giận, ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng anh chỉ muốn cho hắn ta ăn ngay một viên đạn.
" Cậu nên nhớ, cậu là người cần số hàng đó chứ không phải tôi, nếu tôi hủy hợp tác thì tôi cũng chẳng mất mác gì, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói chuyện "
Hai người bàn chuyện hợp tác nhưng chắc gì đã thuận lòng nhau.
Anh và hắn trước giờ vẫn không vừa mắt với đối phương, cả hai âm thầm đấu đá lẫn nhau, nhưng vì một vài lý do nên mới hợp tác thế thôi.
Còn lần này chính là Lưu Hữu Niên đề nghị hợp tác với anh trước, Diêu Đạt bỏ đi mối làm ăn này thì cũng