Du Tích chịu khuất phục.
So với việc để trần mà đi học thì mặc đồ lót tình thú xem như cũng có chút cảm giác được che đậy.
Chỉ có điều, lúc ở trên lớp, sau khi Du Tích tìm đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống thì y như rằng cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa vậy. Mấy hạt châu trơn lạnh theo cử động của cô mà không ngừng ma sát, miệng huyệt nhỏ bị chơi đùa trở nên mẫn cảm hơn bình thường. Dù đã cố gắng đặt sự chú ý vào bài học nhưng Du Tích vẫn cảm giác được rõ ràng dấu hiệu mình đang ngày càng ẩm ướt. Hình ảnh người đàn ông tối hôm qua vừa bắt nạt cô hiện lên trong đầu. Cô cắn răng nghiến lợi nguyền rủa mãi tới khi sắp trễ hắn mới chịu đưa cô đi học, khiến cho cô không có thời gian đi tới ký túc xá thay quần lót. Cô thề cả tuần này sẽ không để tên ác ma đó chạm vào mình một lần nào nữa. Đúng lúc này cảm xúc khó chịu bên dưới truyền đến, khiến cô mong muốn có một đồ vật ấm cứng rắng nào đó cắm vào để thỏa mãn mình.
Đúng là điên quá đi mất, Du Tích nhủ thầm. Trước khi gặp được Lục Dư Thành, cô không hề nghĩ tới mình sẽ trở thành một người "dâm đãng" như thế này, lúc nào cũng cảm thấy chưa đủ, dường như mắc chứng đói khát da thịt. Muốn được ôm, muốn được hôn, muốn được mạnh mẽ xâm nhập, muốn nhớ lại từng lần đạt đến cao trào sung sướng.
Sau hai tiết liên tục thì cũng đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng Du Tích cũng về tới ký túc xá, cô vịn lấy cửa tủ quần áo, khẽ trượt xuống, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi. Dưới đùi bị dịch thể của chính mình làm cho ướt nhẹp, có chút dính nhớp dâm mĩ. Thay đồ lót mới xong, cô chợt nghe tiếng điện thoại trên bàn rung lên.
Là Lục Dư Thành. Hắn không trả lời những lời tố cáo liên tiếp của cô, mà lại lấy giọng điệu hỏi thăm dò hỏi: "Giữa trưa có đến cửa Bắc không?"
"Không đến!! Khốn kiếp!!"
"Em chắc chắn?"
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Du Tích lại suy nghĩ lại, lần này mà bướng bỉnh thì chắc chắn cũng sẽ chỉ đổi lấy bóc lột mà thôi. Buổi chiều chỉ có một tiết, thế là miễn cưỡng đồng ý lời mời không rõ mục đích của người đàn ông kia.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Du Tích, người vừa bị món bún thập cẩm cay của căn tin hun cho cả người toàn mùi ớt, đã quyết định đổi bộ quần áo khác rồi mới ra ngoài. Hoàn toàn không ngờ được rằng cái váy nhỏ mà mình tiện tay cầm này lại chính là bắt đầu cho cơn ác mộng của bản thân.
Tại cửa Đông, Lục Dư Thành đang dựa vào xe chờ cô, nghe thấy có nữ sinh đi ngang qua lén nhìn hắn, cô nàng đó kiềm chế không được giọng điệu phần khích lên tiếng nói nhỏ: "Ôi trời ơi, nam sinh kia thật là đẹp trai!"
"Đây là mặt hàng cao cấp của học viện nào đây trời? ? ?" Du Tích bĩu môi khinh bỉ, nghĩ thầm mấy cô có dám tin nam thần như thế này nhưng thật ra lại có tính cách đặc biệt biến thái hay không?
Lục Dư Thành nhìn cô ngáp một cái rồi ngồi vào ghế phụ, bản thân cũng trở lại trong xe.
"Anh có biết là anh có thể kích động tâm tư của mấy cô thiếu nữ xinh đẹp kia như thế nào không hả?" Du Tích không cần nghĩ cũng đoán được lúc mình lên xe mấy cô gái bị mê hoặc kia nhất định sẽ bàn tán.
"Em không thích xuất đầu lộ diện, anh khiêm tốn một chút đi không được à?"
Lục Dư Thành có thể đoán được con thỏ cụp tai xuống khi tâm trạng không tốt chắc nhìn cũng giống như thiến nữ trước mặt này, hắn cũng hơi