Sau khi Du Tích tỉnh lại thì trời đã tối, người bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều, cô nhìn về phía rèm cửa trắng tinh đang che lại ánh trăng, ánh sáng yếu ớt của ánh trăng xuyên qua khe hở rơi xuống tấm thảm nhung, không biết tại sao cô đột nhiên nhớ lại khi còn nhỏ bản thân bị phát sốt nằm trong chăn hôn mê ngủ thiếp đi cho đến tối, hoài niệm thuốc uống vị quýt kia.
Cô cẩn thận xoay người đối mặt với Lục Dư Thành, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra, Lục Dư Thành duỗi tay ôm Du Tích vào lòng, một lần nữa nhắm mắt lại: "Đói bụng sao?"
Du Tích cọ cọ vải dệt áo ngủ ấm áp của hắn, nhọ giọng nói: "Đói... Rất đói... Muốn ăn gà rán ... "
"Nhưng tôi không đói, tôi muốn tiếp tục ngủ, em nhịn đói đi." Lục Dư Thành hừ lạnh một tiếng.
Du Tích không thể tin được mở to mắt: "Lục Dư Thành? Anh đã thay đổi! Anh là một người đàn ông quá đáng! Rút chim vô tình!"
Du Tích một bên nói một bên cố gắng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, Lục Dư Thành kịp thời đè lại Du Tích đang lộn xộn, lấp kín cái miệng đang nói nhảm của cô, Du Tích muốn giả vờ phản kháng a a hai tiếng, nhưng lập tức bị nụ hôn triền miên làm cho thở hổn hển, Lục Dư Thành cũng chỉ muốn ngăn nhóc con đang lảm nhảm này lại, hôn một hồi liền buông cô ra, trước khi rời đi còn khẽ cắn vào đầu lưỡi của thiếu nữ. Du Tích nhăn mũi, tựa như tức giận trừng hắn.
Cánh tay Lục Dư Thành lướt qua đầu thiếu nữ lấy điện thoại trên đầu giường, Du Tích ủy khuất nhìn hắn chằm chằm không biết hắn đang làm gì, cũng không dám kêu đói, lo lắng nếu cô lại làm ồn sẽ bị tử hình ngay tại chỗ, cô cảm thấy thắt lưng và hai chân rất đau, thậm chí còn có chút run rẩy.
Liếc nhìn vẻ mặt rối rắm của thiếu nữ muốn nói lại thôi, Lục Dư Thành không khỏi mỉm cười: "Tôi đang đặt cơm hộp cho em, món gà rán tẩm mật ong và bibimbap, trong em thật ngốc." Nói xong hắn dùng sức xoa xoa tóc của cô.
Du Tích ôm lấy đầu tóc lộn xộn của mình, lập tức vui vẻ ngồi dậy, chợt nhận ra cô đang trần như nhộng không mặc gì, vèo một cái nằm trở lại trong chăn, vươn tay bóp lấy mặt Lục Dư Thành: "Thế này là thế nào, tại sao anh ăn mặc chỉnh tề, còn em lại không mặc gì hết?"
Lục Dư Thành dùng ánh mắt ra hiệu về phía tủ quần áo cách đó không xa, cảnh tượng hắn mở tủ trước đó hiện ra trước mặt, Du Tích lập tức im lặng, không muốn mặc vào những quần áo kỳ kỳ quái quái đó.
Lục Dư Thành rất hài lòng với phản ứng của Du Tích, hắn đưa sờ vào sống lưng bóng loáng của thiếu nữ, xúc cảm mượt mà làm cho hắn yêu thích không buông tay, hai đùi Du Tích ép vào hạ thể của Lục Dư Thành, nơi đó chậm rãi trở nên nóng rực, cô lắp bắp thương lượng: "Đừng ... Đừng như vậy ... Em còn rất mệt ..."
Lục Dư Thành vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ chạm vào khuôn mặt có chút nóng lên của cô: "Nhìn tôi giống loại người ham mê như vậy sao? Hôm nay không ép buộc em nữa."
Du Tích muốn phản bác hắn rõ ràng chính là người như vậy, nhưng trực giác nói cho cô biết nếu cô dám nói ra thì chẳng khác nào đang tự tìm cái chết, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô thở phào nhẹ nhõm, kéo hơn một nửa chăn bông ở chỗ Lục Dư Thành quấn lấy mình, xuống giường đi tìm quần áo nhưng không tìm thấy. Cô nghi hoặc nhìn vẻ mặt người đàn ông nhàn nhã trên giường.
"Trên ghế sô pha ở tầng dưới. Em quên chúng ta bắt đầu làm tình từ đâu rồi sao?"
Du Tích cố gắng rũ bỏ những hình ảnh hiện ra trong đầu, nhưng ký ức ngày càng rõ ràng. Cô run rẩy bước xuống lầu, Du Tích nhìn thấy các loại quần áo rải rác trên ghế sô pha, thấy trong đó không có quần lót mình. Cô đứng ở cầu thang thăm dò kêu lên: "Quần lót của em không thấy!!"
Lục Dư Thành không nhanh không chậm bước xuống lầu, vẻ mặt vô tội: "Không biết, có lẽ tôi ném đi