Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, cô cũng như những cô gái khác nhào vào lòng bạn trai, có gì khác nhau đâu… Quá không rụt rè!
Cúi đầu từ trong ngực anh lui ra, theo bản năng ngả người về phía bên phải, rồi lại nghe cô gái ngồi bên phải thấp giọng kêu một tiếng.
Chỉ thấy cặp đôi kia đã làm đổ coca, Lộ Ký Thu đưa tay sờ sờ áo khoác, cô cũng bị nước ngọt bắn đến.
Cô gái vội vàng đưa khăn giấy cho Lộ Ký Thu, ngoài miệng liên tục nói xin lỗi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lộ Ký Thu thấp giọng nói.
May là coca không còn lại bao nhiêu, nếu không thì toàn bộ quần áo của cô gái kia đều bị ướt.
Thế nhưng, vì một chút rắc rối của cặp đôi này mà cô không thể nghiêng người qua bên phải được nữa.
Cô gái kia vẫn đang tiếp tục lau áo khoác và túi của mình có dính một chút coca, phía trên tay vịn cũng bị dính nước, Lộ Ký Thu chỉ có thể ngồi thẳng lưng mà thôi.
Đột nhiên, tay vịn bên trái bị Lục Nhất Hành đẩy lên, khoảng cách giữa hai người phút chốc biến thành không có.
“Nghiêng về phía bên này.”
Nghe thấy giọng nói của anh, Lộ Ký Thu không nhịn được mà chớp chớp mắt, mím môi, dáng vẻ rất không tình nguyện xê dịch về phía anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Lục Nhất Hành thở dài một tiếng, một giây kế tiếp, tay anh đã vòng qua vai Lộ Ký Thu, ôm cô vào lòng.
Sau khi vai cô đụng vào người anh, Lộ Ký Thu cảm giác cả gương mặt của mình đều hồng rực.
Kế kiếp, trên phim chiếu gì, cô đều không thể đem vào đầu được.
Cứ như vậy, cô dựa vào anh cho đến khi phim kết thúc.
Trên màn ảnh đang chiếu phần hậu trường ngoài lề, rất nhiều khán giả muốn xem phần hậu trường này nên chưa đứng dậy rời đi. Anh Lương bảo hai người thừa dịp này đi ra ngoài trước.
Vì vậy Lục Nhất Hành nắm tay cô đứng dậy trước, rồi đi về phía lối ra vào.
“Cô gái đội mũ kia nhìn rất quen mắt nha… Giống như một ngôi sao, tên…” Chàng trai ngồi trên ghế, nghi ngờ nói.
Cô gái bĩu môi một cái, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nói: “Người ta trông giống ngôi sao, nên anh có thể nhìn chằm chằm à!”
“Không đúng, không đúng, anh chỉ nói như vậy thôi, nhất định là anh nhìn lầm rồi.”
Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim liền theo Lưu Đồng đi tới bãi đậu xe.
Đứng ở sau xe, do ở trong góc nên không có người chú ý đến bên này, Lưu Đồng trước tiên nhắc nhở hai người đeo micro, sau đó đứng qua một bên nghe điện thoại.
Lộ Ký Thu mặc có chút dày, tay cầm hộp micro không thể gắn ở sau lưng. Nếu không làm được, cô có thể nhờ Lưu Đồng giúp mình mang, nhưng vừa muốn bỏ tay xuống thì hộp micro đã bị Lục Nhất Hành cầm lấy.
“Em, em tự làm được…” Lộ Ký Thu ngay lập tức nói.
Lục Nhất Hành không có nghe cô, khom lưng chăm chú giúp cô đeo hộp micro, còn không quên giúp cô sửa lại cổ áo khoác.
“Cảm ơn Lục…” Lộ Ký Thu còn chưa nói hết, liền thấy Lục Nhất Hành nhướng mày nhìn cô, vội vàng sửa lại, :”Lục Nhất Hành, cảm ơn!”
“Không có gì, bạn gái yêu quý!”
Lúc này đây, Lục Nhất Hành không có đeo khẩu trang, Lộ Ký Thu thấy rất rõ ràng, anh đang cười.
Hai người vừa mới ngồi vào trong xe thì Lưu Đồng đã trở lại.
“Anh Hành, người đại diện của anh, Phan Mậu đang chờ anh ở phòng 902 đấy, nói là có chuyện công việc cần trao đổi.”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn sang Lục Nhất Hành, người đại diện tìm đến, nhất định là có chuyện quan trọng rồi.
“Được, tôi biết rồi!” Lục Nhất Hành nhàn nhạt đáp lời.
Lấy điện thoại ra, Lục Nhất Hành thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của Phan Mậu, không khỏi nhíu mày, mới vừa nghỉ ngơi hai ngày, thật sự không để cho người ta thở đây mà.
Từ rạp chiếu phim đến căn hộ, đại khái mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Tối hôm qua, Lộ Ký Thu ngủ quá ít, nên lúc này vừa mới dựa vào lưng ghế đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, cô ngủ thiếp đi.
Lục Nhất Hành hạ giọng, hỏi Lưu Đồng ngồi bên cạnh ghế lái: “Có chăn mỏng không?”
Lưu Đồng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn thấy Lộ Ký Thu đang ngủ, chỉ chỉ ra phía sau.
“Có, ở hàng ghế sau.”
Lục Nhất Hành cầm tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho Lộ Ký Thu, bộ dáng kia như thể rất sợ đánh thức cô ấy vậy.
Xe đến dưới lầu của tòa nhà, Lưu Đồng thấy Lục Nhất Hành không có ý định gọi Lộ Ký Thu dậy, không kìm lòng được mà chỉ chỉ phía trên lầu, nhắc nhở anh, nói: “Phan Mậu…”
Lưu Đồng còn chưa nói hết thì Lộ Ký Thu đã tỉnh.
Xoa xoa mắt, phát hiện trên người mình có thêm tấm chăn mỏng thì hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng và Lục Nhất Hành một chút, muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Đã tới chưa?… Sao không xuống xe?”
“Vừa mới tới.” Lục Nhất Hành nhận lấy tấm chăn từ trên tay cô, đặt ở phía sau, dẫn đầu đi xuống xe, đưa tay về phía cô, nói: “Đi thôi.”
“Hả, được.”
Lộ Ký Thu vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đưa tay cho anh, để mặc anh nắm tay đi vào tòa nhà.
Lúc chờ thang máy, Lộ Ký Thu hắt hơi một cái.
Một giây kế tiếp, có một bàn tay đặt trên trán cô.
Lộ Ký Thu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Lục Nhất Hành đối với cô, có phải là quá quan tâm hay không? Là do đang quay chương trình sao?
Trong đầu Lộ Ký Thu còn đang suy nghĩ miên man, thang máy đã đến tầng chín, còn chưa đi tới phòng đã thấy Phan Mậu đứng ở ngoài cửa trước phòng 902 chờ bọn họ.
Phan Mậu nhìn hai người nắm tay, trong lòng không khỏi mặc niệm, “Động tác của tên này cũng quá nhanh đi!”
Đi tới cửa, Lộ Ký Thu lặng lẽ rút tay về, lễ phép chào hỏi Phan Mậu, “Xin chào thầy Phan Mậu!”
Phan Mậu cười gật đầu, không có nhiều lời, dù sao bây giờ cũng đang ghi hình.
“Vậy mọi người cứ bàn chuyện công việc trước đi.”
Lộ Ký Thu nói xong liền mở cửa phòng 901, vô thức liếc nhìn Lục Nhất Hành một cái, lúc này mới đi vào rồi đóng cửa lại.
Không khỏi thở phào một hơi, hiện tại, chỉ có cô vào phòng 901, đương nhiên còn có rất nhiều máy quay nữa.
Lộ Ký Thu bỏ túi xuống, vừa mới thay giày đã nhảy mũi một cái.
Lộ Ký Thu vẫn cảm thấy thể chất của mình không tính là kém, bình thường rất ít khi nhiễm bệnh, hôm nay như thế nào lại…
Phòng ngừa là không thể thiếu, đây là câu nói mà mẹ cô luôn nói.
Lên lầu, Lộ Ký Thu tìm kiếm túi thuốc nhỏ ở trong vali, đây là mẹ vẫn bảo cô mang theo bên người, uống hai viên thuốc cảm, rồi lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Cầm điện thoại di động đi xuống lầu, phát hiện Lục Nhất Hành vẫn chưa về. Sờ sờ bụng xẹp lép, đói đến mức phải kêu vài tiếng. Ở đây rất dễ gọi đồ bên ngoài về ăn, không biết anh có muốn gọi một phần không nhỉ?
Do dự một hồi, Lộ Ký Thu quyết định đi qua phòng 902, chẳng lẽ bọn họ còn chưa kết thúc sao?
Cô gõ nhẹ cửa phòng 902, là A Hồng mở cửa.
“Cô muốn tìm chị Đồng sao? Chị ấy đi tìm tổng đạo diễn rồi.” A Hồng thật thà cười với cô, chỉ cần nhìn vào màn hình theo dõi, anh đã biết Lộ Ký Thu muốn sang phòng 902.
“Tôi không tìm chị Đồng, tôi muốn hỏi cái kia, anh ấy có còn bận hay không?” Lộ Ký Thu có chút không được tự nhiên hỏi.
A Hồng mở rộng cửa, ý bảo cô đi vào, “Cô hỏi anh Hành ư? Anh ấy đã theo thầy Phan Mậu rời đi từ buổi chiều rồi.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, sau đó lập tức