“Được rồi, được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, chúc cậu sớm có thể cùng bác sĩ Hứa ở cùng một chỗ! Cúp máy đây!”
Lộ Ký Thu rất sợ tiếp tục trò chuyện thì Tần Cẩn sẽ càng nói càng khoa trương, không biết sẽ suy đoán đến chuyện gì.
Mới vừa cúp điện thoại, cô chợt nghe tiếng bước chân dưới lầu, Lục Nhất Hành đã trở về ư?
Cầm điện thoại, Lộ Ký Thu xoay người xuống giường, mang dép lê đi xuống lầu, vừa mới đi tới cầu thang đã thấy Lục Nhất Hành đứng trong phòng khách.
Lục Nhất Hành cố gắng che giấu nụ cười ẩn trên khóe miệng, làm bộ như không có chuyện gì phát sinh, ngửa đầu nhìn cô: “Đã ăn gì chưa?”
Lộ Ký Thu vô thức liếc nhìn đồng hồ, chưa tới chín rưỡi, hôm nay anh đã về nhà sớm hơn so với dự tính.
“Ăn rồi,” Lộ Ký Thu đi xuống lầu, có chút mất tự nhiên hỏi: “Thầy Lục đã ăn rồi sao?”
Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu đã vội vàng bĩu môi, đổi giọng, nói: “Ý em là… Lục Nhất Hành, anh đã ăn rồi sao?”
Đối với việc gọi tên anh “chính thức” này, Lộ Ký Thu còn cần thời gian thích ứng.
Lục Nhất Hành vừa cởi áo khoác, vừa gật đầu nói ăn rồi.
Lộ Ký Thu đứng ở phòng khách, không biết nên nói gì tiếp theo, đưa hai tay ra sau lưng, không khỏi nắm chặt lấy điện thoại.
“Ngày mai mấy giờ đi thu âm?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi.
Lộ Ký Thu đi theo sau lưng anh vào phòng bếp, vẻ mặt thành thật trả lời: “Ngày mai mười giờ sáng bắt đầu, nhưng sẽ tốn một khoảng thời gian dài, chắc phải làm tới khi trời tối mới xong.”
Tổ tiết mục yêu cầu Lục Nhất Hành đi theo cô thu âm, nhưng cô phải thu âm cả ngày, chẳng phải sẽ rất buồn chán hay sao?
Tưởng là Lục Nhất Hành sẽ nói chuyện với cô một chút về chuyện thu âm vào ngày mai, nhưng anh lại không nói gì.
Lộ Ký Thu nhìn anh đi đến trước mặt mình, đưa tay sờ trán cô như lúc ban ngày, lúc này mới đưa cho cô một ly sữa nóng.
“Đi ngủ đi, sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
Lộ Ký Thu nhận lấy ly sữa ấm áp, gật đầu đáp nhẹ một tiếng: “Được.”
Nhìn cô xoay người đi lên lầu, Lục Nhất Hành không khỏi ngẩn người một chút.
Còn bao lâu nữa mới có thể biến thành hai người cùng thích nhau đây.
Buổi sáng, 8 giờ 45 phút.
Lộ Ký Thu đã tỉnh dậy được hơn hai mươi phút, nhưng cô lại muốn lười biếng một chút. Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa của Lục Nhất Hành, cô mới dứt khoát rời giường.
Tâm trạng vui sướng, Lộ Ký Thu thay đồ, xuống lầu rửa mặt.
Nhìn bản thân trong gương, Lộ Ký Thu không nhịn được mà vỗ nước lên mặt, trong lòng yên lặng tổn thương nói —— khi còn nhỏ bị mẹ đánh thức cũng không như vậy.
Mỗi lần thu âm bài hát, Lộ Ký Thu đều không ăn sáng, bụng rỗng sẽ dễ dàng lấy giọng tốt hơn.
Lục Nhất Hành tôn trọng thói quen của cô, giúp cô chuẩn bị một nồi nước ý dĩ lớn rồi cho vào trong bình giữ nhiệt.
Đến lúc hai người chuẩn bị lên đường thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lộ Ký Thu đứng gần hơn nên vươn tay mở cửa, nhìn thấy Phan Mậu đứng ở cửa thì không khỏi sửng sốt một chút, “Chào buổi sáng, thầy Phan Mậu, anh tới tìm…”
“Hôm nay tôi đi cùng hai người.” Phan Mậu trên mặt tươi cười, không quên lắc lắc chìa khóa xe trong tay, như thể đã chuẩn bị làm một tài xế tốt.
Lộ Ký Thu liền quay đầu nhìn Lục Nhất Hành, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ nhếch, nhanh chóng mang giày, áo khoác cũng không kịp gài nút, cầm bình giữ nhiệt rồi nắm tay Lộ Ký Thu ra khỏi phòng 901.
“Còn, còn chưa đóng cửa đấy…” Lộ Ký Thu vội vàng nhắc nhở.
“Thầy Phan Mậu nhiệt tình như vậy, sẽ giúp chúng ta đóng cửa.”
Ngữ điệu của Lục Nhất Hành có chút là lạ, nhưng cô có thể cảm nhận được, anh ấy đang nhằm vào Phan Mậu chứ không phải cô.
Bởi vì, mặc dù tiếng cử động của anh rất lớn nhưng động tác dắt tay cô từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng.
Phan Mậu nhún vai, đóng cửa lại, bước nhanh đuổi kịp hai người.
Đạo diễn và cameraman ở phòng 902 đã chuẩn bị từ sớm, yên lặng theo chân ba người vào thang máy.
Trong thang máy, không ai nói chuyện, không khí xung quanh có chút thấp.
Lộ Ký Thu đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, cúi đầu nhìn thói quen nắm tay mình của anh, không biết có nên nhắc nhở anh…
【Đinh ——】
Cửa thang máy mở, đạo diễn và cameraman đi ra trước, sau đó, ba người mới chân trước chân sau đi ra.
Lưu Đồng trốn ở sau camera, thương lượng với Phan Mậu: “Thầy Phan, xe của tổ tiết mục chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị, hay là ngồi xe của chúng tôi nhé?”
Nếu như Phan Mậu cố ý ngồi xe của anh ta thì mọi công sức chuẩn bị của bọn họ từ sáng sớm đều uổng phí.
“Thầy Phan biết lái xe, sẽ đi theo sau chúng ta,” Lục Nhất Hành tự tiếu phi tiếu (1) nhìn Phan Mậu, “Đúng không?”
(1) tự tiếu phi tiếu: cười như không cười
Phan Mậu cười nói: “Tôi sao cũng được, mọi người đi trước, tôi sẽ đến sau.”
Cứ như vậy, Lộ Ký Thu theo Lục Nhất Hành lên xe của tổ tiết mục, nhìn Phan Mậu lái xe ở phía sau, không nhịn được mà nhỏ giọng thì thầm: “Em nghĩ rằng mỗi ngày thầy Phan đều rất bận rộn…”
Dù sao ở trong giới giải trí này, địa vị của Phan Mậu và La Mẫn khá tương đương nhau, mỗi ngày La Mẫn đều bận rộn không có thời gian nghỉ. Giống như hôm nay, La Mẫn chỉ ở phòng thu âm chờ cô chứ không có thời gian đến đón cô đi đến đó.
Lục Nhất Hành theo tầm mắt của Lộ Ký Thu, liếc mắt nhìn về phía sau, than nhẹ một tiếng: “Anh ấy là đang lo lắng cho anh.”
Lo lắng cho anh? Lộ Ký Thu không hiểu, Lục Nhất Hành ra mắt đã được chín năm, có chuyện gì mà thầy Phan lại không yên tâm ư?
Mà Lục Nhất Hành ngồi bên cạnh, không chịu được mà xoa xoa huyệt thái dương. Đêm đó, anh đã chia sẻ bài đăng weibo của Lộ Ký Thu, cùng với câu nói kia đã tạo thành chủ đề nóng trên mạng, mọi người không ngừng suy đoán tất cả khả năng có thể có giữa hai người.
Phan Mậu đương nhiên biết mục đích của Lục Nhất Hành khi tham gia chương trình này, nhưng sợ anh không chịu làm theo kịch bản, làm một số hành động khác người. Giống như lần đăng weibo ám chỉ trước đó, lần tiếp theo có thể trực tiếp cầu hôn trong chương trình cũng chẳng nên.
Cho nên hôm qua Phan Mậu liền chạy đến, lấy cớ có công việc để đưa Lục Nhất Hành ra ngoài, điều anh ta muốn là hai người tiến triển chậm một chút.
Phan Mậu không phải không đồng ý với việc Lục Nhất Hành theo đuổi Lộ Ký Thu, nhưng trong giới giải trí hỗn loạn này, nếu Lục Nhất Hành theo đuổi Lộ Ký Thu một cách lộ liễu như vậy, thì không biết fan hâm mộ nhìn thấy sẽ phản ứng như thế nào. Còn có, nếu Lộ Ký Thu từ chối, vậy thì hình tượng của Lục Nhất Hành phải làm sao bây giờ?
Chỉ có thể nói, Phan Mậu đã lo lắng quá mức.
Đến phòng thu âm, hai người cùng nhau xuống xe, chờ Phan Mậu dừng xe xong, Lộ Ký Thu mới dẫn mọi người lên lầu.
Hai album trước của Lộ Ký Thu đều thu âm ở đây, danh tiếng của anh Huy, chuyên gia thu âm, rất lớn trong giới này. Mới đầu, anh ấy không hợp tác với người mới, nhưng được La Mẫn đề cử kịch liệt, sau khi nghe Lộ Ký Thu hát một đoạn, liền kết thành “tri âm”.
Đoàn người đi vào phòng thu, La Mẫn và Miêu Nhị đã ở trong phòng chờ bọn cô.
Nhìn thấy Phan Mậu cũng tới thì La Mẫn hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền chào hỏi anh ấy.
“Anh Phan, đã lâu không gặp.” Nói xong, La Mẫn cũng nhìn về phía Lục Nhất Hành gật đầu.
Trong phòng có chút oi bức, Lộ Ký Thu cởi áo khoác ra, miệng nhỏ uống một ngụm nước ý dĩ ấm, chuẩn bị trước khi thu âm.
Miêu Nhị nhận bình giữ nhiệt từ tay Lộ Ký Thu, ôm vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “Chị Ký Thu, hai ngày nay chị có khỏe không?”
Lộ Ký Thu híp mắt, cười nói: “Ngoại trừ trong phòng có rất nhiều máy quay, thì cũng không khác so với những ngày nghỉ là mấy.”
Miêu Nhị gật đầu, liếc trộm Lục Nhất Hành ngồi ở bên cạnh, ghé sát tai Lộ Ký Thu, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy, thầy Lục nắm tay chị đi tới, hai người cực kỳ đẹp đôi!”
Lộ Ký Thu không tự nhiên kho khan hai tiếng, che miệng giải thích: “… Là nhiệm vụ của chương trình.”
Tuy là đã qua hai ngày.
Vừa dứt lời, La Mẫn đã đi tới, cau mày hỏi: “Ký Thu, em bị cảm sao?”
Lộ Ký Thu ngẩn ra, vội vàng xua tay nói: “Không có, không có, chỉ là do uống nước bị sặc thôi.”
Anh Huy đã chuẩn bị xong thiết bị âm thanh, bảo Lộ Ký Thu có thể tiến hành thu âm.
Lộ Ký Thu gật đầu nói được, lo lắng micro trên người sẽ ảnh hưởng đến việc thu âm nên tháo nó xuống trước.
Vừa đứng dậy, lại sợ Lục Nhất Hành quá mức buồn chán, có chút xin lỗi nói: “Em đi đến phòng thu âm trước, sẽ rất nhanh, nếu như anh cảm thấy buồn chán thì có thể đến phòng bên cạnh xem tivi.”
Phòng bên cạnh là phòng giải trí, bình thường khi đợi thu âm cả ngày, những lúc mệt mỏi, Lộ Ký Thu cũng sẽ đi qua bên đó thả lỏng một chút.
Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn cô, sờ sờ khóe miệng, nói: “Anh sẽ ở đây đợi em.”
Nói xong cũng cầm lấy micro trong tay cô.
Lộ Ký Thu mím môi, xoay người, sờ sờ đôi tai hồng rực rồi đi vào phòng thu âm.
Ablum này là ablum thứ ba của Lộ Ký Thu, hai album trước ít nhiều là phục vụ thị hiếu của mọi người. Nhưng với album lầm này, Lộ Ký Thu muốn cho những người biết cô, không biết cô đều sẽ có suy