(1) Kim ốc tàng kiều: cất giấu người đẹp làm của riêng
Phía sau Lục Nhất Hành còn có nhân viên công tác, nên hai người không thích hợp đứng ở khúc cua này quá lâu.
Lộ Ký Thu nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay anh vì bản thân quá hưng phấn, thoáng lui về phía sau một bước, vừa định mở miệng muốn nói chờ chị Mẫn một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau vang lên.
“Nhất Hành?” Ngụy Sâm vừa mới ra khỏi phòng họp thì thấy Lục Nhất Hành, có chút kinh ngạc, đi tới chào hỏi.
“Sao cậu lại ở chỗ này?”
Lộ Ký Thu xoay người đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, muốn lên tiếng giới thiệu thì ý thức được là bọn họ đã sớm quen biết nhau nên không nói nhiều.
Động tác Lục Nhất Hành vô cùng tự nhiên, nắm tay cô đi về phía trước một bước, “Đạo diễn Ngụy, đã lâu không gặp, tinh thần của ngài vẫn còn tốt như ngày xưa.”
Lục Nhất Hành chẳng phải a dua nịnh hót, Ngụy Sâm đã gần sáu mươi, bình thường bảo dưỡng khá tốt nên tinh thần trông giống như mới khoảng bốn mươi mà thôi.
Ngụy Sâm cười khoát tay, liếc mắt nhìn thấy hai người đang nắm tay rồi lại nhìn thấy nhân viên công tác khiêng camera ở cách vài bước chân, thử dò xét hỏi: “Các cậu đang ghi hình sao?”
Lục Nhất Hành gật đầu, nhưng cũng không giải thích là chương trình gì.
La Mẫn cầm văn kiện đi qua, thấy Ngụy Sâm và Lục Nhất Hành đang ôn chuyện thì gọi Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em đi theo chị vào văn phòng một chút.”
Nói xong thì cũng quay qua nói với Ngụy Sâm: “Tôi sẽ không tiễn ngài, chúng ta sẽ còn gặp mặt.”
Lộ Ký Thu liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, đợi anh buông tay rồi mới bước nhanh đuổi kịp theo La Mẫn, đi vào phòng của chị ấy.
Bởi vì có liên quan đến việc ký tên Lộ Ký Thu trên hợp đồng, cả cuộc trò chuyện riêng của Ngụy Sâm và Lục Nhất Hành nên Lưu Đồng dừng hết thảy camera. Tất cả nhân viên tổ công tác đi xuống bãi đỗ xe chờ bọn họ.
Ngụy Sâm bảo trợ lý đi trước, lúc này mới bàn công chuyện với Lục Nhất Hành.
“Nhất Hành, dạo này tôi vẫn đang chờ câu trả lời thuyết phục của cậu đấy. Mới vừa thấy cậu tôi còn tưởng là cậu cố ý tới tìm tôi, chuẩn bị nói cho tôi tin tốt đấy!” Tay ông đặt ở sau lưng, mím môi nói: “Thế nào? Hôm nay có phải là cho tôi tin tốt không, hay là tin xấu?”
Lục Nhất Hành cười gật đầu, dùng giọng giải quyết công việc chung để trả lời: “Em đã xem qua kịch bản, trước đây em cũng đã từng hợp tác với biên kịch của phim này, bên em không có vấn đề gì. Em sẽ nhanh chóng để anh Phan liên hệ với ngài.”
Ngoài việc làm đạo diễn cho bộ phim này, Ngụy Sâm còn tham gia sản xuất. Từ nửa tháng trước, Lục Nhất Hành đã nhận được kịch bản, nội dung kịch bản còn chưa hoàn chỉnh, anh cũng không có gấp gáp trả lời ngay. Thứ nhất là muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, hai là không có một lý do nào thôi thúc anh nhận.
Vừa khéo chính là, nam chính số một của bộ phim này, ban đầu Ngụy Sâm đã có chủ ý mời Lục Nhất Hành đóng, nhưng vẫn không chắc chắn là Lục Nhất Hành có nhận hay không. Dù sao gần một năm nay, Lục Nhất Hành đều nhận các tác phẩm chế tác cổ trang lớn, kịch bản hiện đại rất ít khi nhận.
“Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé!” Ngụy Sâm vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Lộ Ký Thu rời đi, “Cậu cũng thấy đấy, nữ chính hôm nay tôi mới quyết định, lại là người mà cậu quen biết, vì thế việc này không thể thay đổi nha!”
“Yên tâm đi, ngài không cần phải nói đâu, em cũng muốn nghỉ ngơi mấy tháng.”
Ngụ ý, trước mắt anh chỉ nhận bộ phim này của Ngụy Sâm, sẽ không vô cớ cho ông ấy leo cây.
Ngụy Sâm gật đầu nở nụ cười, Lục Nhất Hành chưa từng thả bồ câu (2) ai. Với giao tình của bọn họ thì về điều này không cần phải lo lắng.
(2) thả bồ câu: thất hứa, tương tự như cho leo cây.
Sau đó hai người tạm biệt nhau, Ngụy Sâm vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu gọi Lục Nhất Hành.
“Tôi nói, đừng nói là cậu bởi vì Lộ Ký Thu nên mới nhận bộ phim này của tôi đấy nhé!”
Lục Nhất Hành cúi đầu, nở nụ cười, trả lời đường vòng: “Đạo diễn Ngụy, ngài đối với bộ phim của mình không có lòng tin đến như vậy ư? Sao không giống ngài lắm nha!”
Hai người nhìn nhau, giống như là đã hiểu lòng nhau hoặc như là cắt đứt nghi ngờ vô căn cứ. Ngụy Sâm gật đầu cười cười, sau đó rời đi.
Vừa bước vào thang máy, Ngụy Sâm không nhịn được mà hỏi trợ lý: “Hai người biết bọn họ đang ghi hình cho chương trình nào không?”
Người phụ nữ lúc nảy đóng vai nữ phụ, hỗ trợ Lộ Ký Thu chủ động trả lời: “Là chương trình thực tế, mô phỏng cuộc sống sinh hoạt chung của cặp đôi yêu nhau, dạo này tỷ suất người xem đang xếp hạng nhất.”
“Đóng giả ư, làm sao tôi nhìn thì thực sự giống như là thật nhỉ!” Ngụy Sâm cười trêu ghẹo.
Điều này cũng cho thấy được vì sao hôm nay Lục Nhất Hành lại đáp ứng nhanh như vậy. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, ông cũng không bận tâm tới tình cảm nam nữ trên phim trường.
Bên trong phòng làm việc của La Mẫn.
Lộ Ký Thu đang nghiêm túc nghe La Mẫn nói những phần cần chú ý của hợp đồng. Dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên sau khi cô chuyển đổi hình tượng, ngoài sự nổi tiếng của cô, mọi thứ đều bắt đầu từ con số không.
“Vừa rồi, biểu hiện của em rất tốt, bộ phim do đạo diễn Ngụy là bước đầu tiên sau khi chuyển đổi hình tượng của em, đây coi như là cơ hội tốt nhất.” La Mẫn không che giấu chút nào, trực tiếp khen ngợi cô.
Tuy rằng La Mẫn biết được thực lực của Lộ Ký Thu, nhưng dù sao cô chưa từng đóng bất kỳ bộ phim nào, trong trường cũng chỉ phụ giúp soạn nhạc kịch nên cũng chỉ giúp cô được đến như vậy. Lúc khai máy, Lộ Ký Thu cần phải học hỏi thêm rất nhiều.
Đang nói, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa.
La Mẫn đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nói: “Mời vào!”
Lục Nhất Hành đẩy cửa đi tới, nói là nhân viên tổ tiết mục đều ở dưới bãi đậu xe chờ bọn họ, bây giờ không có quay hình.
“Nhất Hành à, trước tiên, cậu ngồi đợi một chút, chúng tôi sắp xong rồi.” La Mẫn đưa ngón tay chỉ chỉ sofa bên cạnh.
“Được, tôi cũng không gấp.”
Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon, cúi đầu đọc tạp chí, yên lặng lắng nghe La Mẫn và Lộ Ký Thu nói những hạng mục cần chú ý.
Sau khi Lộ Ký Thu ký hợp đồng xong, La Mẫn vừa cất hợp đồng, vừa nói: “Chị có hỏi qua đạo diễn Ngụy, vai nam chính của bộ phim này vẫn chưa định là ai, nhưng sẽ không phải là một người mới. Dù sao em cũng là người mới thì cần phải có một người có kinh nghiệm phong phú một chút để hướng dẫn em nhập vai.”
Lộ Ký Thu đứng dậy mặc áo khoác, nói: “Sao hôm nay không gặp Miêu Nhị, em ấy vẫn còn đang nghỉ sao?”
Dạo này bởi vì tham gia chương trình thực tế, nên không có công việc đặc thù, vì vậy thời gian này, Miêu Nhị vẫn ở trong trạng thái nghỉ ngơi dài hạn. Lộ Ký Thu cũng có chút nhớ em ấy.
“Nha đầu kia à, cũng giống như em, đang nói chuyện yêu đương đấy!”
La Mẫn vừa cười vừa nói được phân nửa thì thoáng nhìn thấy Lục Nhất Hành ngồi trên ghế salon nên vội vàng ngậm miệng lại.
Ho nhẹ hai tiếng, đứng dậy nói: “Được rồi, em mặc kệ con bé đi. Đừng quên bây giờ em còn đang làm việc đó, nhanh chóng cầm túi xách rồi cùng với Lục Nhất Hành trở về đi.”
Lộ Ký Thu cầm túi xách, vì câu nói vừa rồi của La Mẫn mà đỏ mặt.
Giơ tay lên sờ mũi một cái, theo La Mẫn đi tới bên cạnh anh, rồi nói với La Mẫn: “Vậy, tụi em về căn hộ trước đây.”
La Mẫn tiễn hai người tới cửa thang máy, nhắc nhở nói: “Chín giờ sáng mai, tài xế sẽ tới đón em đi chụp hình trang bìa tạp chí.”
Lộ Ký Thu gật đầu nói đã biết, đi vào thang máy thì tiếp tục nghe La Mẫn nói: “Chương trình Gặp Gỡ Người Yêu Lý Tưởng có khả năng sẽ có một số chương trình tuyên truyền liên tiếp, đến lúc đó chị sẽ thông báo cho em. Ngày mai, sau