Bên trong phòng quan sát trên lầu, A Hồng nhìn thấy Uông Bình nhập mật mã đi vào, thì vội vàng gọi Lưu Đồng tới.
“Chị Đồng, đây là mẹ của Ký Thu sao?”
Lưu Đồng nhìn kỹ mọi nhất cử nhất động của Uông Bình sau khi vào nhà một chút, gật đầu suy đoán nói: “Có lẽ vậy.”
“Mẹ Ký Thu đột nhiên xuất hiện sẽ ảnh hưởng tới việc ghi hình của chúng ta.” A Hồng nói xong thì lập tức đứng dậy, “Em đi xuống lầu nói một tiếng.”
“Này, A Hồng!” Lưu Đồng lên tiếng gọi cậu ấy lại, sờ cằm nói: “Đừng có gấp, nhìn xem này!”
Cũng nên có chút chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, chương trình mới có thể tạo nên sức hấp dẫn.
Uông Bình cầm túi xách trên tay đặt lên trên tủ giày, lấy một đôi dép nữ khác mang vào, vừa nghĩ thầm trong lòng, đứa nhỏ Ký Thu này, trở về mà cũng không nói một tiếng.
Bước chân đi đến phòng khách, liếc mắt đã thấy đồ ăn trên bàn ăn, nhìn kỹ, lại thấy hai phần bát đũa.
Dựa vào hiểu biết của Uông Bình với Ký Thu thì bà biết rằng, cô rất ít khi giữ người đại diện hoặc trợ lý ở lại ăn cơm, dù sao tất cả mọi người cũng tương đối bận rộn mà.
Sau đó bà lại tập trung nhìn kỹ hơn, phòng khách này có rất nhiều máy quay.
Uông Bình còn chưa kịp nghi hoặc, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng tắm truyền đến.
“Đau không?”
Nghe tiếng, Uông Bình vội vàng dừng bước, đó là giọng nói của đàn ông.
Trong phòng tắm, Lục Nhất Hành khom người, giúp Lộ Ký Thu nhìn đầu lưỡi bị thương chảy máu, thật tình không biết sau lưng có thêm một người.
Vì Lộ Ký Thu ngửa đầu, nên lúc súc miệng lại, thì đột nhiên nhìn thấy gương mặt bát quái của mẹ già nhà mình đang đứng ở cửa phòng tắm.
Đưa tay vỗ lên cánh tay của Lục Nhất Hành, ấp úng ra hiệu anh không nên nhìn.
“Thế nào? Còn đau hả?”
Lộ Ký Thu lắc đầu liên tục, nhổ nước trong miệng ra, cầm lấy khăn mặt, vừa kéo anh vừa nói: “Em, mẹ em!”
Lục Nhất Hành xoay người, đối mặt với Uông Bình.
“Chào dì!”
Uông Bình híp mắt cười, nhìn hai người đang nắm tay nhau, cười nói: “Tốt, tốt!”
Một lần nữa, Lộ Ký Thu treo lại khăn mặt, có chút nhỏ xấu hổ mà hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ tới đây mà không nói cho con biết trước một tiếng nha?”
“Mẹ có chuyện đi ngang qua chỗ này của con, nghĩ là con đang ở thành phố bên cạnh.” Ngoài miệng Uông Bình nói chuyện nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối lại nhìn Lục Nhất Hành, “Hai đứa vừa rồi mới làm gì?”
Lộ Ký Thu kéo mẹ ra khỏi phòng tắm, thuận miệng giải thích nói: “Không có gì, chính là con cắn trúng đầu lưỡi.”
Uông Bình bị cô lôi kéo, đi mỗi bước thì quay lại nhìn Lục Nhất hành, lẩm bẩm: “Là ai cắn trúng đầu lưỡi con?”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, che micro của mình lại, không ngừng nháy mắt với Uông Bình, “Là con, là con cắn trúng khi ăn đồ ăn.”
Mẹ cô đang nghĩ đến chuyện gì nha!
Lục Nhất Hành cũng nghe được, đi theo sau hai người ra khỏi phòng tắm, cúi đầu cười.
Trở lại bàn ăn một lần nữa, Lộ Ký Thu muốn lấy bát đũa cho Uông Bình thì lại bị bà từ chối.
“Mẹ ăn rồi.” Uông Bình vừa nói vừa chỉ chỉ đồng hồ trên tường, “Bây giờ đã hai giờ rồi, công việc của hai đứa làm cho giời gian ăn uống thất thường, như vậy không tốt cho dạ dày.”
Lộ Ký Thu không ép buộc, rót cho mẹ một ly nước ấm. Mỗi lần mẹ cô tới đây đều sẽ càm ràm ít nhất một lần về thời gian ăn uống.
Trong mắt người lớn, không cần cô kiếm được bao nhiêu tiền, cô nổi tiếng như thế nào, chỉ muốn cô ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ là được rồi.
Uông Bình lẩm bẩm một lúc, lại chú ý tới thức ăn trên bàn đều là cay, nói: “Tiểu Mẫn không phải không cho con ăn cay sao?”
Nghe thấy vậy, Lộ Ký Thu thiếu chút nghẹn ngào, ngẩng đầu lên nhìn Lục Nhất Hành cầu cứu.
“Dì à, là cháu thích ăn cay, nên muốn Ký Thu ăn với cháu,” Lục Nhất Hành chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, sau đó chỉ chỉ tô canh duy nhất trên bàn, “Món này không cay, để cháu múc cho dì thử một miếng nhé!”
Uông Bình nghe xong, vội vàng cười, khoát tay nói không cần.
“Thì ra là cháu thích ăn cay à, hôm nào tới nhà dì, dì sẽ làm gà cay cho cháu nhé!”
Lộ Ký Thu đang yên lặng ở bên cạnh ăn canh, nghe thấy bà nói vậy thì trên trán nổi ba đường hắc tuyến. Mẹ già của cô làm gà cay thì hương vị rất tốt, nhưng mà mỗi lần làm cho cô đều chỉ hơi cay một tí, cảm giác ăn không đủ nghiền.
Uông Bình và Lục Nhất Hành nói chuyện hăng say, bà quay qua nói với anh: “Dì đã xem rất nhiều bộ phim của cháu, những tạo hình nhân vật của cháu, dì đều cực kỳ yêu thích.”
Lộ Ký Thu cúi đầu ăn cơm, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng.
“Bình thường dì cũng không chú ý đến các chương trình phỏng vấn của Ký Thu, nhưng dì đang theo dõi chương trình lần này của hai đứa.”
Lộ Ký Thù lùa một miếng cơm vào miệng, đưa chân đụng Uông Bình, ra hiệu cho bà không nên nói nhiều.
Nhưng lúc này Uông Bình mới không thèm để ý tới cô, tươi cười cùng nói chuyện với Lục Nhất Hành: “Chỉ chớp mắt lại đến thứ bảy, tập thứ hai của chương trình hai đứa sẽ phát sóng.”
Lục Nhất Hành giả bộ như lơ đãng ngẩng đầu nhìn Lộ Ký Thu một chút, mấp máy khóe miệng nói” Dì à, dì thấy bọn con thế nào?”
Vừa mới nghe anh nói xong, đôi đũa trong tay Lộ Ký Thu thiếu chút nữa là rơi xuống.
Uông Bình là người từng trải, làm sao lại không nhìn ra ánh mắt Lục Nhất Hành nhìn Lộ Ký Thu không có đơn giản như vậy.
“Dì cảm thấy hai đứa rất thích hợp, thậm chí cư dân mạng cũng nói hai đứa có tướng phu thê đó sao.”
“Mẹ, mẹ, không phải buổi chiều mẹ còn có việc sao?” Lộ Ký Thu lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, không dám để cho mẹ già của mình tiếp tục nói nữa.
Uông Bình tự nhiên cũng hiểu được tính cách của Lộ Ký Thu, dứt khoát không trả lời cô.
Ting tong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Ký Thu vội vàng để đũa xuống, đỏ mặt đi mở cửa.
Lưu Đồng đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái micro, cười nói: “Chúng tôi thấy mẹ em tới, nên muốn để bà đeo micro, thuận tiện cho việc thu âm.”
Lời còn chưa dứt, Uông Bình đã đi tới.
“Không