Trác Dư Hân cứ tưởng Lộ Ký Thu sẽ dễ bị bắt nạt như hồi học đại học, thế nên sau khi bị từ chối, cô ta cười cười, đánh giá quanh một vòng rồi đi xuống lầu.
Lộ Ký Thu cũng đi theo cô ta xuống lầu, không cho cô ta có cơ hội vào phòng của Lục Nhất Hành, giả bộ thân mật kéo cô ta ngồi xuống ghế salon.
“Không phải cậu vừa nói là nhớ mình sao, cùng tâm sự nào, dù sao thì ở phòng nào cũng giống nhau.”
Lộ Ký Thu vừa nói, vừa nhét một quả táo vào trong tay cô ta, xem như chặn cô ta lại.
Nghiêm Kha không hiểu chuyện tình phát sinh giữa con gái với nhau nên thuận miệng trò chuyện, “Rất lâu rồi anh không đến chỗ của Hạ Duy, tính đi tính lại, quán bar mở cũng đã được hai, ba năm rồi nhỉ?”
“Sắp được ba năm,” Lộ Ký Thu gật đầu đáp, thuận tiện nói: “Hôm qua chúng em cũng mới tới đó đấy!”
Khi có chủ đề, máy hát Nghiêm Kha lại bắt đầu mở.
“Anh còn nhớ người bạn Tần Cẩn kia rất có cá tính đấy!”
Nói đến Tần Cẩn, Lộ Ký Thu không khỏi quay qua nhìn Trác Dư Hân một chút, cười nói: “Đúng vậy, Tần Cẩn đối với bạn bè đặc biệt tốt, tính cách ăn ngay nói thẳng, có rất ít người không thể chơi với cô ấy.”
Trác Dư Hân nghe vậy, chỉ có thể mỉm cười, không muốn nói tiếp.
Có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của Trác Dư Hân, Lộ Ký Thu liền cảm thấy thỏa mãn, không tiếp tục trò chuyện về Tần Cẩn nữa. Dù sao Tần Cẩn và Hạ Duy đều không phải là người trong giới giải trí, cô không muốn đưa chuyện riêng tư của bạn bè lên truyền hình.
Vừa hàn huyên vài câu, Lục Nhất Hành đã mang theo mấy nhân viên công tác trở lại. Lục Nhất Hành đi tới, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lộ Ký Thu, thì đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nói với Nghiêm Kha: “Đi ăn cơm ở chỗ Lâm Dương đi, tớ vừa gọi điện cho cậu ấy xong.”
Nghiêm Kha không có ý kiến, gật đầu nói được.
Lúc này, Lộ Ký Thu mới ý thức được là đã đến giờ cơm tối.
Trác Dư Hân đứng lên, nói chen vào, “Là nhà hàng cá nướng của Lâm tiền bối sao? Em nghe nói buôn bán rất tốt đấy!”
Lục Nhất Hành gật đầu, cúi đầu nói với Lộ Ký Thu: “Anh, Nghiêm Kha với Lâm Dương cùng đóng chung một bộ phim. Sau khi cậu ấy kết hôn thì cũng rút lui, hiện tại mở một nhà hàng cá nướng, cũng là quán nổi tiếng trên mạng, mùi vị không tệ.”
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, có chút đắc ý nói: “Em đã xem qua bộ phim đó.”
Mặc dù tại thời điểm đó, bộ phim không quá thành công, nhưng nó lại khiến Lộ Ký Thu hết lần này tới lần khác xem say sưa, đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Cô còn nhớ rõ khi đó, cô thích nhất là nhân vật do Lục Nhất Hành đóng.
Vì đi bốn người, hơn nữa chương trình có hợp tác quảng cáo với một thương hiệu xe ô tô, nên tổ tiết mục đưa cho bốn người một chiếc xe suv làm phương tiện di chuyển.
Lục Nhất Hành nhận lấy chìa khóa xe mà A Hồng đưa tới, đi vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe ra, thì Trác Dư Hận sáp lại gần.
Sau đó thấy Trác Dư Hân nói xin lỗi với Lộ Ký Thu, “Ký Thu, tớ dễ say xe, tớ có thể ngồi đây được chứ!”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, rất muốn làm mặt không đổi nói không được. Nhưng mà Trác Dư Hân đã nói như vậy, nếu như cô từ chối thì có vẻ như cô đã quá hẹp hòi.
Kìm nén khó chịu, cô gật đầu nói được, rồi nghiêng mình đi tới cửa sau. Nhưng chưa kịp đưa tay chạm vào tay nắm cửa xe thì chợt nghe Lục Nhất Hành nói: “Nghiêm Kha, cậu lái xe nhé!”
Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu quay lại nhìn, chỉ thấy anh tiện tay đóng cửa bên cạnh ghế phụ lại.
“Nhìn cái gì?” Lục Nhất Hành đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kéo mở cửa sau xe, ý bảo cô lên xe.
Lục Nhất Hành làm như vậy, tất cả mọi người đều biết ý anh. Mặt Trác Dư Hân có chút khó chịu nhưng cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.
Nghiêm Kha cũng không phải mới ngày đầu tiên lăn lộn trong giới giải trí này. Tâm tư của Trác Dư Hân đối với người khác, ít nhiều anh cũng đoán được vài phần. Anh nhận lấy chìa khóa từ tay Lục Nhất Hành, nổ máy lái xe đi đến nhà hàng cá nướng của Lâm Dương.
Đến nhà hàng cá nướng, như thường lệ, bọn họ đậu xe ở cửa sau.
Bốn người vừa xuống xe, có một cơn gió thổi tới, Lộ Ký Thu vô thức rụt cổ lại thì ngay lập tức được anh ôm quàng qua vai.
“Khăn quàng cổ đâu?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi.
Lộ Ký Thu cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Bỏ trong phòng ngủ.”
Thật ra, cô sợ Trác Dư Hân xin xỏ mình nên khi ra cửa đã cố ý không cầm theo, thậm chí ngay cả chính mình cũng quên mang.
Nói xong liếc trộm anh một cái, giống như để lấy lòng, dựa sát vào ngực anh, nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
Chiêu này dùng rất được, Lộ Ký Thu vừa nói xong thì thấy anh nở nụ cười.
Quả thực, so với khăn quàng cổ, ngực của anh ấm áp hơn gấp trăm lần.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Nhất Hành, Lâm Dương canh thời gian, liền dẫn vợ và con trai ra cửa sau chờ bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ xuống xe, Lâm Dương nói với con trai Tiểu Bảo, “Nhìn này, cha nuôi của con dẫn mẹ nuôi tới đấy!”
Tiểu Bảo là một đứa bé lanh lợi, nhanh như chớp chạy về phía trước.
Lộ Ký Thu nhìn thấy một bóng người nhỏ bé chạy tới, ôm lấy chân Lục Nhất Hành, cười hì hì kêu lên: “Cha nuôi!”
Đèn đường chiếu lên gương mặt của cậu bé kìa, đôi mắt to tròn, cái miệng chúm chím hồng hào, trông còn đáng yêu hơn cả bé gái. Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà thốt lên một câu, thật là đáng yêu!
Lục Nhất Hành cười, đưa tay vò loạn quả đầu dưa hấu của Tiểu Bảo, dạy bảo nói: “Tiểu Bảo, gọi mẹ nuôi!”
“Mẹ nuôi!”
Tiểu Bảo ngửa đầu, giọng giòn tan gọi một tiếng, giơ hai tay ra