Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động ôm chặt anh.
Lục Nhất Hành cúi đầu khẽ cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, nói từng chữ một: “Anh với Trác Dư Hân không hề có bất kỳ quan hệ gì. Tất cả những lời nói đêm nay của cô ta đều làm cho người khác chán ghét. Cho nên, sau khi phát hiện cô ta đi theo anh xuống lầu, anh đã không thể khống chế tâm tình, nói vài câu rồi đi lên lầu.”
“… Về phần vì sao paparazzi lại chụp được hình lúc cô ta đang khóc thì anh thực sự cũng không biết và cũng không muốn biết.”
Lộ Ký Thu từ trong ngực ảnh ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Là anh làm cho cô ta khóc? Anh nói gì đó…”
Lục Nhất Hành dựa vào quầy bar, cúi đầu nhìn cô, không muốn Lộ Ký Thu biết kỹ hơn về những chuyện đã xảy ra.
“Anh chỉ nhớ, anh đã cố gắng nhịn không nói lời thô tục.” Lục Nhất Hành thẳng thắn nói.
Thấy Lộ Ký Thu còn đang suy nghĩ chuyện này, Lục Nhất Hành không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.
Đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang cau có của cô, nhẹ nhàng nói: “Đêm này hiếm khi ‘kết thúc ghi hình’, em đi thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài chơi.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Đi nơi nào?”
“Tạm thời bí mật.”
Lộ Ký Thu lên lầu thay quần áo, còn Lục Nhất Hành thì đi đến căn hộ 902 lấy chìa khoá xe.
Khi anh đi đến căn hộ 902, thì thấy cửa phòng họp nhỏ không khóa, nhân viên công tác bên trong đang vô cùng khẩn trương và nghiêm túc.
[Cốc! Cốc! –]
Lục Nhất Hành đưa tay gõ cửa hai cái, ngắt lời bọn họ.
Lưu Đồng đứng dậy, tưởng là Lục Nhất Hành qua đây để nói chuyện về hot search trên weibo.
Nhưng Lục Nhất Hành không có đi vào, mà đứng ở cửa, đưa tay ra một chút, nói: “Chúng tôi muốn đi ra ngoài một chút.”
“Vậy, A Hồng, cậu gọi tổ của Anh Lương đi cùng…”
Lưu Đồng còn chưa nói hết thì Lục Nhất Hành đã xua tay, nói: “Không cần, tôi và Ký Thu ra ngoài có chút việc riêng, đưa chìa khóa xe cho tôi là được.”
Ngụ ý là Lục Nhất Hành muốn dừng quay trong đêm nay.
Dù sao thì hot search lần này trên weibo cũng đã ảnh hưởng rất lớn. Lưu Đồng thực sự không thể đi theo, bây giờ, cô phải liên lạc với người phụ trách để xử lý.
Đưa chìa khóa xe cho Lục Nhất Hành, tiễn anh ra tới cửa căn hộ 902, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Có thể sẽ có paparazzi theo đuôi, hai người ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
Lục Nhất Hành cầm chìa khóa, gật đầu nói: “Được!”
Nói xong thì quay lại căn hộ 901.
Lộ Ký Thu không biết hai người sẽ đi đâu, lên lầu thay một chiếc áo lông cao cổ, mặc thêm áo khoác len bên ngoài, thoáng nhìn thấy khăn quàng cổ đặt bên cạnh giường thì vô thức cầm lên, rồi đứng trước gương, nghiêm túc quấn quanh cổ.
Có lẽ khi yêu, cảm xúc của người phụ nữ sẽ dễ dàng dao động. Nó giống như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi của mình, rất sợ người khác đụng vào một chút thì sẽ cầm đi mất.
Nhìn camera trong phòng ngủ không hoạt động, Lộ Ký Thu không khỏi hít một hơi thật sâu, kết thúc ghi hình’’ đối với bọn họ mà chỉ là nghỉ để lấy hơi mà thôi.
Đi xuống lầu thì đúng lúc Lục Nhất Hành cầm chìa khóa xe trở về.
Hai người cùng ra thang máy rồi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lúc ngồi trên xe Lộ Ký Thu mới phát hiện mình quên đội mũ và đeo khẩu trang.
Lục Nhất Hành nghiêng người, giúp cô thắt dây an toàn, “Ra ngoại thành, nơi đó không có người.”
“Ngoại thành?” Lộ Ký Thu thả tay xuống, tò mò hỏi.
Lục Nhất Hành mở máy sưởi, sau đó khởi động xe, nói: “Ừ, một ‘trưởng bối’ có một ngôi nhà nhỏ ở đó.”
Lục Nhất Hành cố ý làm thần thần bí bí, không có tiết lộ nhiều. Lộ Ký Thu cũng không cố gắng truy hỏi, dựa lưng vào ghế, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra lướt hot search trên weibo.
Xe vừa mới ra khỏi bãi đậu, Lục Nhất Hành nói: “Hiếm có cơ hội ‘hẹn hò riêng tư’, điện thoại còn đẹp mắt hơn anh sao?”
Nghe thấy anh nói vậy, Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười, tắt weibo đi rồi bỏ điện thoại xuống.
Hẹn hò riêng tư, nghe cũng thật tuyệt.
Xe mới vừa rời khỏi khu chung cư thì cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường cũng khởi động.
Buổi tối, hai bên đường phố vắng bóng người đi bộ, cũng không có bao nhiêu hàng quán buôn bán.
Xe càng chạy về vùng ngoại ô thì xe cộ trên đường cũng càng ngày càng ít.
Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà hạ cửa sổ xe xuống, đưa mặt ra để cảm nhận cơn gió lạnh, giống như tâm tình hỏng bét trước đó đã bị gió thổi bay đi mất.
Lục Nhất Hành giảm tốc độ, thấy cô nhắm mắt để mặc cho gió lướt qua gò má, thì không khỏi cong khóe miệng.
“Lạnh không?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi, đưa tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
Lộ Ký Thu híp mắt cười lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn anh hỏi: “Có năm vào mùa đông, hơn nửa đêm Tần Cẩn lái xe máy chở em đi hóng gió, đầu đội mũ bảo hiểm còn chưa bỏ xuống thì toàn bộ khuôn mặt đều đã đông cứng.”
Nói xong thì nhấn nút kéo cửa kính lên, quả thật là có chút lạnh.
Lục Nhất Hành không biết nhiều về chuyện hồi đại học của cô, nghi ngờ hỏi: “Hơn nửa đêm vào mùa đông mà lại đi lái xe ra ngoài hóng gió?”
“Ừ, khi đó vừa mới vào năm ba đại học, lúc đó Tần Cẩn vừa mới lái xe máy không bao lâu, nửa đêm ngủ không được nên dẫn em leo tường, đi ra ngoài…”
“Leo tường?” Lục Nhất Hành càng nghe càng hiếu kỳ.
Lộ Ký Thu gật đầu, cười nói: “Lúc đó, ký túc xá của tụi em đóng cửa lúc mười một giờ. Nói là leo tường nhưng thật ra chỉ là từ cửa sổ của tầng một nhảy ra ngoài.”