Hà Hữu Huệ lấy hai cái chén gỗ có khắc hoa văn trong tủ ra, cố ý nhạo báng nói: “Tại sao không gọi là dì Hà?”
Lục Nhất Hành đi tới, cầm lấy cái muôi, vừa khuấy đều thì ngay lập tức mùi thơm tỏa ra khắp nơi, nịnh hót nói: “Mẹ xưng là gì thì con gọi theo đó.”
Hà Hữu Huệ vỗ nhẹ tay anh một cái, cầm lấy cái vá, nghiêm giọng nói: “Mẹ biết là con sẽ dẫn Ký Thu đến, nhưng không ngờ sẽ là hôm nay.”
Một ngày trước khi ghi hình, Lục Nhất Hành đã cố ý đến chỗ này của Hà Hữu Huệ để ‘nói chuyện thân mật’. Cũng chính từ lúc đó, Hà Hữu Huệ đã biết có một cô gái tên là Lộ Ký Thu.
Lục Nhất Hành không nói chuyện hot search trên weibo, dù sao mỗi ngày Hà Hữu Huệ ở vùng ngoại thành này trồng hoa và rau, cũng chưa từng quan tâm tới mấy tin tức bát quái này.
“Con cũng không ngờ sẽ là hôm nay… Cho nên không nói với cô ấy là tới gặp mẹ.” Lục Nhất Hành đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Hà Hữu Huệ tắt bếp, cho đồ ăn bánh trôi đã nấu chín vào trong chén, “Vậy con đã nói với người ta như thế nào?”
Lục Nhất Hành cầm lấy khay gỗ, đặt hai chén nhỏ lên, mím môi nói: “Con chỉ nói là, đến gặp một trưởng bối.”
Hà Hữu Huệ đưa tay đè cái khay xuống, quấn lại khăn choàng, nói: “Con phải tôn trọng cảm xúc của Ký Thu, nếu như con bé không muốn gặp mẹ sớm như vậy thì con dẫn con bé đến đây là không đúng…”
Lục Nhất Hành gật đầu nói đã hiểu rõ.
Anh bưng khay lên, thấp giọng giải thích: “Hiếm khi đêm nay tổ tiết mục dừng quay, cộng thêm một số chuyện khác nên con dẫn cô ấy tới đây.”
Vừa nói vừa đi đến cửa phòng bếp, “Con muốn tới nơi này, có lẽ sẽ kéo gần thêm một bước.”
Hà Hữu Huệ nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Con muốn biến nơi này của mẹ thành nơi làm việc, bây giờ còn làm nơi hẹn hò nữa sao?”
Nói xong thì kéo cửa phòng bếp ra, “Chuyện tình cảm của hai đứa, mẹ mặc kệ. Dù sao Ký Thu người ta cũng sẽ không vì mẹ chồng như thế nào, mà do chính bản thân con mà thôi…”
Nghe thấy bà nói như vậy, Lục Nhất Hành không khỏi nở nụ cười, “Mẹ, bây giờ mẹ đã tự xưng là mẹ chồng rồi sao?”
Hà Hữu Huệ ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ, mặc kệ anh rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Lộ Ký Thu đi một vòng quanh phòng khách, rồi lại ngồi xuống.
Khi còn bé, Lộ Đông Tùng đã dạy cô là tới nhà người khác làm khách thì nhất định không được sờ loạn. Từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy, cho nên tới bây giờ, Lộ Ký Thu đã thành thói quen. Huống chi trong phòng khách này có rất nhiều đồ dùng mang phong cách cổ xưa.
Trong chốc lát, cô nhìn thấy Lục Nhất Hành bưng khay đi bên cạnh dì Hà đi ra.
Lộ Ký Thu vội vàng lên nghênh đón.
“Ký Thu, đến đây ngồi.” Hà Hữu Huệ kéo một chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Ba người ngồi quanh một bàn ăn nhỏ, trên bàn lại có hai chén bánh trôi hèm rượu tỏa hương thơm ngát. Đặc biệt mùi thơm của rượu kia kết hợp tuyệt vời với hương hoa quế, làm cho vị ngọt thoang thoảng, rất hấp dẫn.
Lộ Ký Thu mới vừa cầm lấy thìa thì phát hiện chỉ có chén trước mặt mình mới có thêm hạt sen và câu kỷ, trong khi đó, chén của Lục Nhất Hành thì chỉ có bánh trôi mà thôi.
“Tay của cháu quá lạnh, con gái nên bồi bổ khí huyết nhiều hơn…”
Hà Hữu Huệ nhẹ giọng nói, rồi đưa tay chạm vào thành chén, “Ăn trong lúc còn nóng đi. Dì đi lên lầu trải chăn điện cho hai đứa.”
Nói xong, Hà Hữu Huệ đứng dậy đi lên lầu.
Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi Lục Nhất Hành, “Đêm nay chúng ta không trở về căn hộ sao?”
“Hôm nay quá muộn, cứ ở chỗ này đi.” Lục Nhất Hành vừa nói, vừa lấy khăn giấy giúp cô lau mảnh vụn của hoa quế bên khóe miệng, “Mỗi lần anh qua đây, đều ở trên gác xép. Gác xép có cửa sổ trên mái nhà, may mắn thì có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.”
Lộ Ký Thu gật đầu nói được.
Có lẽ bởi vì hai người lần lượt thay đổi nhiều nơi ở và môi trường, cho nên lúc này Lộ Ký Thu cũng không đắn đo nhiều. Nếu dì Hà đã không ngại thì bọn họ sẽ ngủ ở đây một đêm.
Ăn xong, hai người cùng nhau vào phòng bếp rửa chén.
Lục Nhất Hành mới vừa mở vòi sen thì điện thoại trong túi quần vang lên. Anh nghiêng người sang, ý bảo Lộ Ký Thu giúp anh lấy điện thoại ra.
Lộ Ký Thu vội vàng lau tay, thận trọng lần mò trong túi quần của anh, cô đỏ mặt rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Lục Nhất Hành nhìn thấy tên người gọi đến thì thu lại nụ cười, lấy khăn bếp lau khô tay, nói: “Anh đi nghe điện thoại một chút.”
“Dạ, được!”
Lộ Ký Thu nhìn anh đi ra khỏi phòng bếp, cô vừa mới liếc qua, thì thấy Phan Mậu gọi tới.
Chẳng lẽ là chuyện hot search trên weibo…
Còn đang cúi đầu nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng dì Hà gọi cô.
“Ký Thu—— “
Lộ Ký Thu hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cửa bếp thì thấy Hà Hữu Huệ đã bước nhanh đến.
“Hửm? Nhất Hành đâu? Sao mà để con rửa chén thế này?” Rõ ràng là Hà Hữu Huệ có chút lo lắng, đến gần kéo Lộ Ký Thu ra.
“Anh ấy đi nhận điện thoại.” Lộ Ký Thu tiếp tục xả nước, cười nói: “Dì Hà, không có chuyện gì. Cháu vừa mới ăn bánh trôi hèm rượu dì nấu, cho nên bây giờ cả người con đều rất ấm.”
Hà Hữu Huệ đưa tay tắt vòi nước đi, “Chỉ có hai cái chén, để lát nữa cho thằng bé rửa là được… Đi, dì dẫn con lên lầu.”
Nói xong thì bà dẫn Lộ Ký Thu lên lầu. Tuy nói là tầng áp mái nhưng không gian lại rộng hơn mong đợi rất nhiều. Ngoại trừ phần mái được hạ thấp xuống một chút, nhưng mà cũng không làm cho người ta cảm thấy chật chội.
Thậm chí bởi vì diện tích trên nóc nhà khá lớn nên có thêm cửa sổ trần trên mái, làm cho có cảm giác không gian rộng lớn hơn.
“Bởi vì là gác xép, chiều cao không đủ, cho nên không có đặt giường.” Hà Hữu Huệ vừa nói vừa dẫn cô đến giữa phòng, “Cho nên dì tìm người làm một nệm dày, ngủ trên này cũng rất thoải mái.”
Lộ Ký Thu đứng bên cạnh tấm nệm, nhìn căn phòng này chỉ có duy nhất một tấm nệm… Cho nên, đêm nay hai người bọn họ phải ngủ trên cùng một cái nệm sao?
Hà Hữu huệ là người từng trải, tự nhiên cũng đoán được Lộ Ký Thu đang suy nghĩ cái gì.
“Chủ yếu là những phòng khác chưa có hệ thống sưởi. Bởi vì bình thường chỉ có mình dì sống ở đây nên ngoại trừ phòng ngủ của dì thì chỉ có gác xép này là ấm áp…”
“Có lẽ, đêm nay con xuống ngủ với dì nhé?” Hà Hữu Huệ chủ động hỏi.
Lộ Ký Thu theo bản năng xua tay, nói: “Không, không cần.”
Dù sao cũng là trưởng bối, lại là lần đầu tiên