Trên nệm có trải chăn điện nên vừa mới nằm xuống trong chốc lát thì đã vô cùng ấm áp, thậm chí có chút nóng.
Lộ Ký Thu đưa tay ra khỏi chăn bông, hai cái tay nhỏ bé khẽ đặt trước ngực, ngước nhìn bầu trời đầy sao, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Không nhịn được mà ngáp một cái, xoa xoa khóe mắt, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Không biết chuyện hot search trên weibo như thế nào…”
Sau khi rời khỏi căn hộ, đến bây giờ cô cũng không vào weibo, cho nên không biết diễn biến như thế nào và dư luận phát triển theo hướng ra sao.
Càng nghĩ càng hiếu kỳ, Lộ Ký Thu vừa định xoay người lấy điện thoại bên cạnh gối thì đã bị Lục Nhất Hành kéo tay trái lại.
“Tắt máy, tối nay ra ngoài thư giãn, không cần nghĩ đến những chuyện khác.”
Lộ Ký Thu mượn ánh sáng của ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hơi giật mình nhìn anh, anh nói rất đúng…
Như La Mẫn nói, cho dù chuyện này phát triển như thế nào thì cô cũng không có lập trường mà đi chủ động lên tiếng.
Tắt điện thoại di động, một lần nữa xoay người nằm ngang, không khỏi liếc trộm anh. Chị Mẫn nói Phan Mậu sẽ xử lý, tốt hơn hết cô không nên suy nghĩ lung tung.
Lặng lẽ rụt bàn tay trái đang bị anh nắm lại, chui vào trong chăn, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon!”
Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, đêm nay không giống như lần trước cắm trại dã ngoại, không còn khẩn trương và luống cuống, cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lục Nhất Hành nằm ở bên cạnh không có ngủ, lắng nghe tiếng hít thở bình ổn của cô thì quyết định dậy, giải quyết hết toàn bộ ‘vấn đề’.
Tùy ý mặc thêm áo khoác, khom lưng giúp cô tém lại góc chăn rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Đứng trong phòng khác, anh lấy điện thoại ra gọi cho Phan Mậu.
“Thế nào, liên hệ với Diệp Dũng như thế nào rồi?”
Phan Mậu ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói có chút nghiêm túc, “Đã có được phương thức liên lạc của anh ta, nhưng vẫn từ chối không tiếp.”
Rất rõ ràng, Diệp Dũng không muốn làm hòa. Ý của Phan Mậu là muốn anh ta xóa bài đăng và xin lỗi, nhưng bây giờ có vẻ như Diệp Dũng hoàn toàn không có ý định hợp tác.
Gió thổi qua mấy tán cây, phát ra âm thanh xào xạc, Lục Nhất Hành cúi đầu đi ra khỏi phòng khách, nheo mắt nhìn ra ngoài sân.
“Tôi đã biết.” Nói xong, Lục Nhất Hành cúp điện toại, đi thẳng ra ngoài sân.
Bên trong xe, ‘thầy trò ba người’ đang hào hứng với chủ đề sắp bùng nổ.
Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Thầy, thầy, đó là Lục Nhất Hành sao?”
Người đàn ông trung điên đang cầm điện thoại, muốn gọi cho ông chủ của mình là Diệp Dũng thì không khỏi sửng sốt, vội vàng cất điện thoại đi, thấp giọng nói: “Mau, nâng cửa sổ xe lên!”
Tiếng nói vừa dứt, hai đồ đệ vội vàng, luống cuống tay chân nâng cửa sổ lên. Người đàn ông trung niên cũng vội vàng lấy một miếng che nắng đặt phía trước chỗ kính chắn gió.
“Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ!”
“Đúng vậy! Làm gì bây giờ…. Hay là lái xe đi!” Người đàn ông cao gầy ngồi ở ghế lại nói xong thì chuẩn bị khởi động xe.
“Đừng–“
Người đàn ông trung niên chưa kịp ngăn lại thì đã thấy đèn pha trước xe chiếu vào Lục Nhất Hành đang đi phía trước.
Lục Nhất Hành vô thức đưa tay lên cản một chút, nhưng không có dừng bước.
“Cậu thật ngu ngốc! Hiện tại người ta đã biết trong xe có người.” Người đàn ông trung niên vung tay đánh một cái.
Sau tiếng đánh, Lục Nhất Hành đã đi tới bên cạnh xe, gõ lên cửa kính của xe.
Cả ba người trong xe đều im lặng một lúc.
Lục Nhất Hành đứng bên cạnh xe cũng không nóng nảy, không nhanh không chậm tiếp tục gõ cửa một lần nữa.
Người đàn ông trung niên thở dài thườn thượt, giấu mấy camera ở ghế ngồi phía sau rồi mới chậm rãi hạ cửa xe xuống.
Trưng ra vẻ mặt tươi cười, người đàn ông trung niên chủ động chào hỏi: “Chào! Ảnh đế Lục, thật trùng hợp nha…”
Lục Nhất Hành đút tay vào túi quần, mím môi giễu cợt nói: “Thật đúng là trùng hợp.”
Người đàn ông trung niên lúng túng gãi đầu, cố ý nhìn thời gian, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Đã trễ như thế này nha, chúng tôi còn có việc, không quấy rầy…”
Nói xong thì nâng cửa xe lên.
Lục Nhất Hành mỉm cười, đưa tay đè cửa xe, nói: “Nói chuyện một chút.”
Hai đệ tử bên trong xe nhìn nhau, sau khi người đàn ông trung niên gật đầu, thì nhanh chóng xuống xe.
Lục Nhất Hành không muốn lãng phí thời gian, ngồi trên xe trực tiếp ngả bài.
“Diệp Dũng là ông chủ của các người?”
Người đàn ông trung niên có chút cảnh giác, xoa trán toát đầy mồ hôi lạnh, nói: “Đúng vậy.”
Lục Nhất Hành gật đầu, nhìn một vòng quanh bên trong xe thấy đầy các thiết bị chụp hình, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trung niên đã đưa thuốc lá mời hút.
“Tôi không hút thuốc lá,” Lục Nhất Hành xua tay từ chối, “Tôi nói ngắn gọn.”
“Các người đã đến nơi này nhưng lại không có “ác ý” quấy rối tôi và người nhà tôi thì tôi đây muốn nói một tiếng cảm ơn.”
Người đàn ông trung niên cất lại điếu thuốc lá, đoán chừng thử Lục Nhất Hành muốn nói gì… Chẳng lẽ muốn bọn họ xóa ảnh chụp sao?
“Nhưng ông cũng thấy đấy, đêm nay tổ tiết mục không có ghi hình, cho nên bây giờ là thời gian riêng tư của tôi và Ký Thu, tôi không muốn, cũng không thích dẫn bạn gái về nhà mà mọi khoảnh khắc đều được ba vị ‘nhớ thương’.”
Lục Nhất Hành nói những lời này nghe có vẻ rất uyển chuyển nhưng thật ra bên trong ám chỉ sâu sắc.
Lộ Ký Thu mới là bạn gái của anh, anh cũng đang dẫn về nhà để ra mắt người lớn.
Lục Nhất Hành dĩ nhiên hiểu rõ, với kinh nghiệm phong phú của